Sau kỳ nghỉ Trung thu hai ngày cuối tuần, bình thường học sinh sẽ hơi uể oải chán nản.

Nhưng lần này lại là ngoại lệ.

Vì ngay khi đến trường, toàn khối đã rôm rả bàn tán chuyện xảy ra trong giải bóng rổ hai hôm trước, ngoài ra còn đang háo hức mong chờ kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày sắp tới.

Tuy nhiên, ai cũng nhớ rõ: ngay từ đầu năm học, trường đã thông báo rằng thời gian huấn luyện quân sự cho học sinh lớp 10 sẽ được sắp xếp trước kỳ nghỉ Quốc khánh.

Mọi người đoán già đoán non, chắc là trong một hai tuần tới thôi.

Sáng sớm đến trường, Phương Chỉ Hạ liền nghe lớp trưởng nói lại kết quả xử lý từ phía đồn công an hôm qua, cũng gần giống những gì Vương Trạch đã kể trong nhóm chat tối qua.

Người học sinh đầu tiên ra tay đánh Vương Trạch bị tạm giam năm ngày, những học sinh khác của Trường Bát Trung tham gia ẩu đả đều bị kỷ luật, và phải bồi thường tiền cho những người bị hại.

Ngoài ra, còn phải công khai xin lỗi chính thức.

Sáng nay sau lễ chào cờ, hiệu phó cũng đặc biệt nhấn mạnh rằng: từ nay về sau, trường sẽ chú trọng hơn nữa đến việc đảm bảo an toàn cho học sinh khi tổ chức các hoạt động.

Đồng thời yêu cầu học sinh của Trường Thực Nghiệm giữ khoảng cách với học sinh trường khác – nói trắng ra là tránh xa họ ra một chút.

Vào tiết sinh hoạt dài buổi sáng, giáo viên các lớp đều phải tham dự họp tổ.

Học sinh trong lớp đoán già đoán non rằng trong buổi họp này chắc chắn sẽ thông báo chính thức về thời gian huấn luyện quân sự, rồi chiều nay trong tiết sinh hoạt lớp sẽ phổ biến cụ thể.

Bạn nữ ngồi trước Phương Chỉ Hạ quay xuống, hạ giọng kể nhỏ một tin nóng:

“Cậu biết không, Kỳ Dực bây giờ nổi tiếng khắp thành phố luôn rồi đấy.”

“Hả?” Phương Chỉ Hạ ngạc nhiên: “Vì trận bóng hôm trước à?”

Bạn nữ kia đáp: “Ừ, nhưng không chỉ vì thế. Cậu với Kỳ Dực chắc không vô nhóm QQ của cả khối đúng không? Lúc cậu ấy đánh bóng rồi sau đó đánh nhau bị người ta chụp rất nhiều ảnh. Có một người trong khối mình, không biết là ai, đem hết mấy tấm hình đó đăng lên Tiểu Địa Qua (một mạng xã hội), đặt tiêu đề là ‘Nam thần trường Thực Nghiệm’.”

“Bài đó đã hơn hai nghìn lượt thích rồi, bình luận đều khen cậu ấy đẹp trai, không chỉ người trường mình đâu.”

Phương Chỉ Hạ nghe mà ngẩn người: “...Thời nay thật sự còn cái danh ‘nam thần trường học’ à? Tớ cứ tưởng chỉ có trong truyện ngôn tình thanh xuân này kia hoặc mấy tài khoản seeding thôi, hoặc cùng lắm cũng chỉ xuất hiện ở mấy trường nghệ thuật.”

Bạn nữ cười: “Cho nên mới nói là tiêu đề giật tít thôi. Tớ cũng chưa nghe trường mình có truyền thống bình chọn nam thần gì cả.”

“Nhưng mà công bằng mà nói, Kỳ Dực đúng là đẹp trai thật. Dưới phần bình luận còn có người lấy ảnh chụp lén của cậu ấy so với ảnh nghệ thuật của mấy nam thần trường đại học khác, ai cũng nói Kỳ Dực còn đẹp hơn. Khen cậu ấy là kiểu đẹp trai lạnh lùng tự nhiên ấy.”

“……?”

Phương Chỉ Hạ chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Kỳ Dực – người đang gục đầu ngủ ngon lành trên bàn sau lưng cô.

Má cậu bị tay áo ép hằn lên một vệt đỏ, áo khoác đồng phục vắt tạm trên vai, trông đúng kiểu lười nhác.

Bạn nữ kia tám xong liền quay lại.

Lâm Ngôn Tâm ngồi gần cũng nghe thấy, vừa cười vừa vẽ mấy hình người que trong sổ tay.

Phương Chỉ Hạ còn đang tiêu hóa cái danh hiệu "nam thần trường học" đột nhiên từ trên trời rơi xuống cho Kỳ Dực, thì Lâm Ngôn Tâm lại quay sang, nhắc đến chuyện mà cả khối quan tâm hơn:

“Chắc sắp huấn luyện quân sự rồi, ôi, mong là thời gian ngắn ngắn thôi.”

“Hình như, mấy khóa trước đều huấn luyện mười ngày.” Phương Chỉ Hạ suy nghĩ rồi nói, giọng hơi không chắc chắn.

Lâm Ngôn Tâm: “Nghe mẹ tớ nói, trường Thực Nghiệm huấn luyện quân sự thường kéo dài 1 đến 2 tuần. Có thể là một tuần, cũng có thể mười ngày, cũng có thể hai tuần. Không biết khóa mình thì sao.”

Phương Chỉ Hạ nghĩ ngợi rồi nói: “Tớ đoán là mười ngày, vì còn khoảng mười ngày nữa là nghỉ Quốc khánh, vừa khớp thời gian luôn.”

Lâm Ngôn Tâm: “Tớ cảm thấy khả năng một tuần lớn hơn. Chủ nhiệm khối mình hình như rất coi trọng việc học, chắc sẽ rút ngắn mấy hoạt động ngoại khóa xuống tối đa.”

Phương Chỉ Hạ nhướng mày: “Cá cược không?”

Lâm Ngôn Tâm cười: “Cược cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương Chỉ Hạ: “Ai thua mời KFC? Nghe nói gần đây combo trẻ em có tặng mô hình đáng yêu lắm.”

Lâm Ngôn Tâm: “OK luôn, chỉ hai đứa mình cá thôi à?”

Phương Chỉ Hạ rủ thêm hai bạn nữ ngồi trước – hai người này cũng đoán là một tuần giống Lâm Ngôn Tâm.

Cô quay sang hỏi Vương Khang Lâm: “Lớp trưởng, cá cược thời gian huấn luyện quân sự không? Cược bằng combo trẻ em KFC.”

Không ngoài dự đoán, Vương Khang Lâm ngẩng đầu khỏi đống bài tập, nói:

“Các cậu chơi đi, tớ không tham gia đâu.”

Phương Chỉ Hạ vỗ vỗ vai Kỳ Dực, gọi "nam thần trường học" mới nổi dậy.

Kỳ Dực vẫn nằm gục, mở hé mắt nhìn cô, giọng ngái ngủ hơi khàn:

“Gì thế…”

Phương Chỉ Hạ lười giải thích, trực tiếp cho ba lựa chọn để cậu chọn một.

Kỳ Dực không hỏi mục đích làm gì, uể oải chọn đại: “Một tuần.”

Trà Đá Dịch Quán

“……”

Phương Chỉ Hạ quay đầu lại: “Được rồi, chỉ mình tớ đoán mười ngày.”

Lâm Ngôn Tâm cười nói: “Không sao, biết đâu chân lý nằm trong tay số ít thì sao, dù gì ai cũng đoán mò mà. Nếu cậu thắng, bọn tớ ba người đều mời cậu combo trẻ em luôn, lời to đấy.”

Phương Chỉ Hạ kéo khóe miệng: “Cũng đúng.”

Không ngờ, đến tiết sinh hoạt lớp buổi chiều, thầy chủ nhiệm Viên Hữu Phương lại chẳng đả động gì đến chuyện huấn luyện quân sự.

Không chỉ thầy không nhắc, các lớp khác cũng im lặng nốt.

Mãi đến thứ Bảy, cả khối đều bắt đầu nghi ngờ không biết có bị "miễn" quân sự luôn không, thì ngay trước khi tan học, cuối cùng cũng có thông báo.

Viên Hữu Phương bước vào lớp đúng lúc chuông tan tiết cuối cùng vang lên, khẽ gật đầu chào thầy dạy Sinh đang giảng dở, rồi đứng lên bục giảng.

“Cả lớp yên lặng, thầy thông báo một việc. Đợt huấn luyện quân sự của khối mình sẽ bắt đầu từ thứ Hai tuần sau, kéo dài một tuần, tức là năm ngày.”

Cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán, hai bạn nữ ngồi trước Phương Chỉ Hạ là phấn khích nhất.

Lâm Ngôn Tâm cũng cười thì thầm: “Năm ngày, xem ra chân lý thật sự nằm trong tay số đông.”

Phương Chỉ Hạ thở dài một hơi: “Thôi vậy, thua rồi, đợt huấn luyện quân sự mời các cậu ăn KFC.”

Viên Hữu Phương vỗ bàn, hắng giọng nói tiếp:

“Đừng vội mừng. Vì trường Thực Nghiệm chúng ta luôn đề cao mô hình giáo dục nhân văn, nên cân nhắc việc tháng Tám quá nóng, sợ các em bị say nắng nên mới dời huấn luyện tới cuối tháng Chín. Nhưng tổ chức huấn luyện giữa kỳ học cũng dễ làm gián đoạn tiến trình học tập, ảnh hưởng trạng thái học hành vừa mới ổn định của các em.”

“Vì thế, Ban giám hiệu và các thầy cô bộ môn đã họp bàn và quyết định: Sau năm ngày huấn luyện quân sự, tức vào thứ Bảy và Chủ nhật tuần sau, sẽ tổ chức một bài kiểm tra tổng hợp. Thi xong là các em sẽ được nghỉ Quốc khánh, cũng tiện cho các em nắm được tình hình học tập trước kỳ nghỉ để bổ sung những phần còn yếu.”

“……”

Cả lớp lập tức vang lên một tràng than vãn đau khổ.

Thật là mô hình giáo dục “nhân văn” làm sao! Vừa huấn luyện xong đã thi tổng hợp trước kỳ nghỉ!

Thế thì còn ai vui vẻ nổi mà huấn luyện, còn gì là nghỉ lễ? Khóe miệng Phương Chỉ Hạ cũng giật giật, lẩm bẩm:

“Được rồi, kiểm tra toàn khối, chắc chắn còn xếp hạng nữa, thôi thì tranh thủ ôn tập trong lúc huấn luyện vậy…”

Lâm Ngôn Tâm cũng gật đầu với vẻ mặt đau khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện