Một trận mưa thu là một đợt lạnh, chạng vạng tối Trung Thu hôm đó, bên ngoài bắt đầu lâm râm mưa nhỏ, nhiệt độ trong phòng cũng thấp đi trông thấy.
Trời dần tối hẳn, Kỳ Dực một mình ngồi trong phòng, lôi bài tập Toán và Vật Lý ra khỏi cặp.
Trận bóng kéo dài hai ngày liền, cậu chẳng đụng tới bài vở chút nào.
Chép xong hai môn cậu thích nhất, cậu ngả người ra ghế duỗi lưng một cái, rồi bật màn hình máy tính, tìm khung chat với Phương Chỉ Hạ.
Kỳ Dực vừa gõ mấy chữ:
"Bài tập tuần này..."
Tin nhắn còn chưa gửi xong, bên kia như có thần giao cách cảm, "vèo vèo vèo" gửi đến cả chục bức ảnh – toàn là vở bài tập và đề kiểm tra đã điền đầy đủ đáp án.
Tin nhắn của Phương Chỉ Hạ nhanh chóng hiện lên:
[Chắc hai ngày nay cậu không có thời gian làm bài phải không? Trùng hợp ghê, tớ cũng thế đó. Tớ vừa nhờ Lâm Ngôn Tâm gửi qua, mau chép đi!]
[À mà, hai câu Vật Lý bạn ấy không chắc lắm, tớ khoanh tròn rồi đó, cậu làm rồi gửi đáp án lại cho tớ nha. Lén nhìn nè :/]
Kỳ Dực lập tức chụp lại hai câu Vật Lý mình vừa làm xong gửi cho cô, hoàn tất thương vụ trao đổi bài tập.
Cậu đứng dậy đi rót nước trong bếp.
Tống Uyển Thanh nói hôm nay sẽ về muộn, quả nhiên đã hơn mười một giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng.
Kỳ Dực đứng bên kệ bếp, đổ nước vào bình đun siêu tốc, bấm nút đun, rồi đứng đó chờ nước sôi.
Cửa sổ bếp đối diện mặt trước của tòa nhà, bên ngoài vẫn mưa rả rích, gió thổi hạt mưa tạt vào cửa kính, để lại những vệt nước loang lổ.
Kỳ Dực vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ,
rồi ánh mắt bỗng khựng lại.
Một chiếc xe màu đen đậu trước tòa nhà, ghế lái bước xuống một người đàn ông để tóc dài ngang vai, phong cách và khí chất có vài phần giống ba cậu hồi trẻ – Kỳ An Niên – nhưng rõ ràng không phải ông ấy.
Ngay sau đó, người đàn ông che ô, vội vàng đi vòng ra phía sau mở cửa xe.
Tống Uyển Thanh cúi người bước xuống, hai người có vẻ rất thân mật, cùng che một cây dù, tay trong tay, cười nói đi vào cửa khu nhà.
Kỳ Dực sững người vài giây, bên cạnh bình nước đã bắt đầu sôi ùng ục.
Mẹ cậu... đang yêu sao? Cũng đúng, từng ấy năm rồi, yêu đương hay tái hôn đều là chuyện bình thường.
Kỳ Dực tạm quên luôn việc đi rót nước, tắt đèn bếp, lặng lẽ quay về phòng.
Cậu ngồi lại trước máy tính, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với "bạn trai của mẹ" như thế nào.
Gần mười phút sau, ngoài cửa mới vang lên tiếng tra chìa khóa.
Nghe âm thanh, dường như chỉ có một người.
Tống Uyển Thanh thay giày xong, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng cậu, liếc vào trong như không có chuyện gì:
“Ơ, muộn thế rồi còn làm bài à?”
Kỳ Dực gật đầu, giọng điềm tĩnh:
“Vâng, mấy hôm đánh bóng không kịp làm.”
“Thế thì phải chăm chỉ lên, biết sắp xếp ưu tiên.”
Tống Uyển Thanh ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
“Quốc Khánh trường con cũng được nghỉ chứ? Đến lúc đó mẹ dẫn con đi ăn cơm, gặp một người bạn của mẹ nhé?”
Lúc này Kỳ Dực mới nhớ ra, trước Trung Thu mẹ đã từng nói mấy lời tương tự, chắc cũng là cùng một ý.
Cậu mím môi, chỉ “vâng” một tiếng.
Tống Uyển Thanh mỉm cười, quay đi:
“Được, chuyện cụ thể để sau hãy nói, con làm bài tiếp đi.”
Kỳ Dực úp mặt xuống bàn, trong đầu hỗn loạn như tơ vò.
Cậu nhớ lại thời điểm mẹ và ba ly hôn, khi ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Hình như ba cũng không có ý định dẫn cậu về tỉnh ở cùng, lý do là sợ vướng bận chuyện khởi nghiệp.
Ba từng nói chờ khi sự nghiệp ổn định sẽ đón cậu về.
Thế là, cậu ở lại thành phố Đồng An.
Nhưng mẹ cậu Tống Uyển Thanh hình như cũng không thiết tha mang cậu theo, mà coi cậu như một gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ấy bà rất bận, ông bà ngoại lại yếu, hầu như mỗi ngày bà phải chạy vạy giữa bệnh viện, cơ quan, nhà cửa và trường học, gầy đi rõ rệt.
Một đêm nọ, Kỳ Dực dậy uống nước thì thấy mẹ đang ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình đen của TV mà khóc thầm.
Cậu khi ấy không biết làm gì, chỉ dám bước tới an ủi lóng ngóng.
Từ hôm đó, cậu bỗng cảm thấy, bản thân không thể tiếp tục nghịch ngợm như trước được nữa.
…
Tiếng mưa ngoài trời mỗi lúc một to, Kỳ Dực cứ lúc nghĩ chuyện cũ, lúc lại nghĩ đến tương lai, tâm trạng cũng ngày càng trầm xuống.
Cậu ngồi thẳng dậy, xoa mạnh mặt.
Trà Đá Dịch Quán
Đúng lúc này, ngoài phòng lại vang lên tiếng cửa, rồi là một giọng nói quen thuộc:
“Dì Tống ơi, con tới tìm Kỳ Dực hỏi vài bài, con nhắn tin cậu ấy không trả lời, chắc chưa ngủ đâu nhỉ?”
Dù cửa phòng đóng kín, Kỳ Dực vẫn theo phản xạ quay đầu nhìn ra ngoài.
Tống Uyển Thanh nói:
“Chưa ngủ, nó cũng đang làm bài. Chỉ Hạ khuya rồi còn học, chăm chỉ ghê.”
Phương Chỉ Hạ cười đáp lại mấy câu, tiếng dép lê dần đến gần, rồi cửa phòng bị đẩy ra.
“Cậu đúng là chẳng bao giờ chịu xem tin nhắn đúng lúc cả!” – Phương Chỉ Hạ trừng mắt nhìn cậu, đi dép bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Kỳ Dực ngẩng đầu nhìn cô, giọng hơi trầm hơn bình thường:
“Có chuyện gì?”
Cậu thấy trong tay cô quả nhiên ôm cả đống bài tập đủ các môn, “…Không phải thật sự tới để hỏi bài chứ?”
Phương Chỉ Hạ kéo cái ghế ở góc tường qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, thì thầm:
“Mẹ tớ cứ hay bất ngờ vào phòng, tớ không tập trung chép bài được.”
“Giờ phải tranh thủ thôi, trừ môn Anh ra thì tớ chưa chép xong môn nào hết.”
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, khó tin hỏi:
“Khoan đã, cậu làm xong hết rồi sao?”
Kỳ Dực lười nhác cụp mắt xuống, lắc đầu:
“Chỉ mới làm xong Toán và Lý.”
Phương Chỉ Hạ bóp vai cậu, lắc mạnh:
“Thế sao còn chưa lo? Mai phải nộp rồi đó!”
“Cậu sao thế, hôm nay uể oải quá! Không được, với tư cách là lớp phó học tập, tớ ra lệnh cho cậu cùng tớ chép bài ngay lập tức!”
Kỳ Dực bị cô lắc đến nhăn cả mặt, nhưng mấy cảm xúc tiêu cực ban nãy cũng tan biến đi không ít.
Cậu chưa kịp nói gì, Phương Chỉ Hạ đã lôi bài Văn của cậu ra, đập lên bàn:
“Nhanh, mở máy tính, mở ảnh tớ gửi rồi cùng nhau làm!”
Kỳ Dực “ừm” một tiếng, chậm rãi làm theo.
Cậu không nhịn được nghĩ, Phương Chỉ Hạ hình như có một loại năng lực kỳ lạ – hoặc là cực kỳ nhạy cảm với tâm trạng cậu, hoặc là luôn đến đúng lúc khi cậu thấy buồn nhất.
Hồi nhỏ như thế, giờ cũng không khác.
Bên cạnh, Phương Chỉ Hạ tranh thủ lúc cậu tìm ảnh, hít một hơi thật sâu:
“Ơ, cậu thơm thế, mới tắm à?”
Bàn học nhỏ, hai người ngồi cạnh nhau, tay gần như chạm tay.
Kỳ Dực cũng có thể ngửi thấy hương sữa tắm từ người cô.
Cậu thản nhiên đáp:
“Mới về là tớ tắm luôn.”
Phương Chỉ Hạ giơ tay lên, theo thói quen vò rối mái tóc vừa gội xong còn hơi xù của cậu:
“Viết nhanh lên.”
“Ừ.”
Kỳ Dực khẽ thở ra, cầm bút lên.
Trời dần tối hẳn, Kỳ Dực một mình ngồi trong phòng, lôi bài tập Toán và Vật Lý ra khỏi cặp.
Trận bóng kéo dài hai ngày liền, cậu chẳng đụng tới bài vở chút nào.
Chép xong hai môn cậu thích nhất, cậu ngả người ra ghế duỗi lưng một cái, rồi bật màn hình máy tính, tìm khung chat với Phương Chỉ Hạ.
Kỳ Dực vừa gõ mấy chữ:
"Bài tập tuần này..."
Tin nhắn còn chưa gửi xong, bên kia như có thần giao cách cảm, "vèo vèo vèo" gửi đến cả chục bức ảnh – toàn là vở bài tập và đề kiểm tra đã điền đầy đủ đáp án.
Tin nhắn của Phương Chỉ Hạ nhanh chóng hiện lên:
[Chắc hai ngày nay cậu không có thời gian làm bài phải không? Trùng hợp ghê, tớ cũng thế đó. Tớ vừa nhờ Lâm Ngôn Tâm gửi qua, mau chép đi!]
[À mà, hai câu Vật Lý bạn ấy không chắc lắm, tớ khoanh tròn rồi đó, cậu làm rồi gửi đáp án lại cho tớ nha. Lén nhìn nè :/]
Kỳ Dực lập tức chụp lại hai câu Vật Lý mình vừa làm xong gửi cho cô, hoàn tất thương vụ trao đổi bài tập.
Cậu đứng dậy đi rót nước trong bếp.
Tống Uyển Thanh nói hôm nay sẽ về muộn, quả nhiên đã hơn mười một giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng.
Kỳ Dực đứng bên kệ bếp, đổ nước vào bình đun siêu tốc, bấm nút đun, rồi đứng đó chờ nước sôi.
Cửa sổ bếp đối diện mặt trước của tòa nhà, bên ngoài vẫn mưa rả rích, gió thổi hạt mưa tạt vào cửa kính, để lại những vệt nước loang lổ.
Kỳ Dực vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ,
rồi ánh mắt bỗng khựng lại.
Một chiếc xe màu đen đậu trước tòa nhà, ghế lái bước xuống một người đàn ông để tóc dài ngang vai, phong cách và khí chất có vài phần giống ba cậu hồi trẻ – Kỳ An Niên – nhưng rõ ràng không phải ông ấy.
Ngay sau đó, người đàn ông che ô, vội vàng đi vòng ra phía sau mở cửa xe.
Tống Uyển Thanh cúi người bước xuống, hai người có vẻ rất thân mật, cùng che một cây dù, tay trong tay, cười nói đi vào cửa khu nhà.
Kỳ Dực sững người vài giây, bên cạnh bình nước đã bắt đầu sôi ùng ục.
Mẹ cậu... đang yêu sao? Cũng đúng, từng ấy năm rồi, yêu đương hay tái hôn đều là chuyện bình thường.
Kỳ Dực tạm quên luôn việc đi rót nước, tắt đèn bếp, lặng lẽ quay về phòng.
Cậu ngồi lại trước máy tính, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa phải đối mặt với "bạn trai của mẹ" như thế nào.
Gần mười phút sau, ngoài cửa mới vang lên tiếng tra chìa khóa.
Nghe âm thanh, dường như chỉ có một người.
Tống Uyển Thanh thay giày xong, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng cậu, liếc vào trong như không có chuyện gì:
“Ơ, muộn thế rồi còn làm bài à?”
Kỳ Dực gật đầu, giọng điềm tĩnh:
“Vâng, mấy hôm đánh bóng không kịp làm.”
“Thế thì phải chăm chỉ lên, biết sắp xếp ưu tiên.”
Tống Uyển Thanh ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
“Quốc Khánh trường con cũng được nghỉ chứ? Đến lúc đó mẹ dẫn con đi ăn cơm, gặp một người bạn của mẹ nhé?”
Lúc này Kỳ Dực mới nhớ ra, trước Trung Thu mẹ đã từng nói mấy lời tương tự, chắc cũng là cùng một ý.
Cậu mím môi, chỉ “vâng” một tiếng.
Tống Uyển Thanh mỉm cười, quay đi:
“Được, chuyện cụ thể để sau hãy nói, con làm bài tiếp đi.”
Kỳ Dực úp mặt xuống bàn, trong đầu hỗn loạn như tơ vò.
Cậu nhớ lại thời điểm mẹ và ba ly hôn, khi ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Hình như ba cũng không có ý định dẫn cậu về tỉnh ở cùng, lý do là sợ vướng bận chuyện khởi nghiệp.
Ba từng nói chờ khi sự nghiệp ổn định sẽ đón cậu về.
Thế là, cậu ở lại thành phố Đồng An.
Nhưng mẹ cậu Tống Uyển Thanh hình như cũng không thiết tha mang cậu theo, mà coi cậu như một gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ấy bà rất bận, ông bà ngoại lại yếu, hầu như mỗi ngày bà phải chạy vạy giữa bệnh viện, cơ quan, nhà cửa và trường học, gầy đi rõ rệt.
Một đêm nọ, Kỳ Dực dậy uống nước thì thấy mẹ đang ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình đen của TV mà khóc thầm.
Cậu khi ấy không biết làm gì, chỉ dám bước tới an ủi lóng ngóng.
Từ hôm đó, cậu bỗng cảm thấy, bản thân không thể tiếp tục nghịch ngợm như trước được nữa.
…
Tiếng mưa ngoài trời mỗi lúc một to, Kỳ Dực cứ lúc nghĩ chuyện cũ, lúc lại nghĩ đến tương lai, tâm trạng cũng ngày càng trầm xuống.
Cậu ngồi thẳng dậy, xoa mạnh mặt.
Trà Đá Dịch Quán
Đúng lúc này, ngoài phòng lại vang lên tiếng cửa, rồi là một giọng nói quen thuộc:
“Dì Tống ơi, con tới tìm Kỳ Dực hỏi vài bài, con nhắn tin cậu ấy không trả lời, chắc chưa ngủ đâu nhỉ?”
Dù cửa phòng đóng kín, Kỳ Dực vẫn theo phản xạ quay đầu nhìn ra ngoài.
Tống Uyển Thanh nói:
“Chưa ngủ, nó cũng đang làm bài. Chỉ Hạ khuya rồi còn học, chăm chỉ ghê.”
Phương Chỉ Hạ cười đáp lại mấy câu, tiếng dép lê dần đến gần, rồi cửa phòng bị đẩy ra.
“Cậu đúng là chẳng bao giờ chịu xem tin nhắn đúng lúc cả!” – Phương Chỉ Hạ trừng mắt nhìn cậu, đi dép bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Kỳ Dực ngẩng đầu nhìn cô, giọng hơi trầm hơn bình thường:
“Có chuyện gì?”
Cậu thấy trong tay cô quả nhiên ôm cả đống bài tập đủ các môn, “…Không phải thật sự tới để hỏi bài chứ?”
Phương Chỉ Hạ kéo cái ghế ở góc tường qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, thì thầm:
“Mẹ tớ cứ hay bất ngờ vào phòng, tớ không tập trung chép bài được.”
“Giờ phải tranh thủ thôi, trừ môn Anh ra thì tớ chưa chép xong môn nào hết.”
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, khó tin hỏi:
“Khoan đã, cậu làm xong hết rồi sao?”
Kỳ Dực lười nhác cụp mắt xuống, lắc đầu:
“Chỉ mới làm xong Toán và Lý.”
Phương Chỉ Hạ bóp vai cậu, lắc mạnh:
“Thế sao còn chưa lo? Mai phải nộp rồi đó!”
“Cậu sao thế, hôm nay uể oải quá! Không được, với tư cách là lớp phó học tập, tớ ra lệnh cho cậu cùng tớ chép bài ngay lập tức!”
Kỳ Dực bị cô lắc đến nhăn cả mặt, nhưng mấy cảm xúc tiêu cực ban nãy cũng tan biến đi không ít.
Cậu chưa kịp nói gì, Phương Chỉ Hạ đã lôi bài Văn của cậu ra, đập lên bàn:
“Nhanh, mở máy tính, mở ảnh tớ gửi rồi cùng nhau làm!”
Kỳ Dực “ừm” một tiếng, chậm rãi làm theo.
Cậu không nhịn được nghĩ, Phương Chỉ Hạ hình như có một loại năng lực kỳ lạ – hoặc là cực kỳ nhạy cảm với tâm trạng cậu, hoặc là luôn đến đúng lúc khi cậu thấy buồn nhất.
Hồi nhỏ như thế, giờ cũng không khác.
Bên cạnh, Phương Chỉ Hạ tranh thủ lúc cậu tìm ảnh, hít một hơi thật sâu:
“Ơ, cậu thơm thế, mới tắm à?”
Bàn học nhỏ, hai người ngồi cạnh nhau, tay gần như chạm tay.
Kỳ Dực cũng có thể ngửi thấy hương sữa tắm từ người cô.
Cậu thản nhiên đáp:
“Mới về là tớ tắm luôn.”
Phương Chỉ Hạ giơ tay lên, theo thói quen vò rối mái tóc vừa gội xong còn hơi xù của cậu:
“Viết nhanh lên.”
“Ừ.”
Kỳ Dực khẽ thở ra, cầm bút lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương