Lại là một ngày mới, sự hủy diệt ngày hôm qua dường như đã được tẩy rửa, gần như không còn thấy vết tích, đây chính là Ma giới, biến mất và hồi sinh chỉ trong nháy mắt.
“Cốc ——” “Cốc ——” Không có ai sao?
Hiền Trọng nghi hoặc mà mở cửa, tìm kiếm thân ảnh của Tại Trung, Tại Trung hẳn phải ở trong phòng chứ…
Thả nhẹ cước bộ, xoay người tới đằng sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, phát hiện một thân ảnh xinh xắn đang che đầu tìm thứ gì đó trong tủ quần áo nơi góc phòng.
Bốn phía đã có vết tích bị lục loi, đang tìm cái gì sao?
Dùng tay khẽ vỗ lên vai Tại Trung, không muốn khiến y khiếp sợ, thế nhưng Tại Trung thực sự tìm rất chuyên chú a, nên động tác rất nhẹ vẫn khiến Tại Trung giật mình một cái.
“Hiền Trọng…!” Nhanh chóng xoay người lại, thấy rõ người vỗ vai mình là Hiền Trọng mới yên lòng, vừa nãy còn tưởng là cái gì chứ…
“Tại Trung đang tìm cái gì sao?” Chỉ vào một đống hỗn độn bên cạnh Tại Trung, Hiền Trọng nửa cười nửa hỏi mà nhìn y.
“Ân?” Nhìn xung quanh một cái, thật lộn xộn a…
Định đứng dậy để thu dọn, đột nhiên lại bị Hiền Trọng ngăn lại.
“Không cần thu dọn đâu, cứ giao cho phó nhân đi.” Kéo Tại Trung đến bên người rồi ngồi xuống, “Ngươi nói trước đi, vừa nãy ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“A… Cái đó…”
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tại Trung, Hiền Trọng cũng không muốn làm khó y, “Nếu như Tại Trung cảm thấy không tiện nói cho ta biết, thì đừng nói nữa, không sao đâu.”
“A… Thật ra không phải như vậy.”
“Ân?” Cuối cùng là sao?
“Ta… Ta kỳ thực cũng không biết bản thân đang tìm cái gì, chỉ đột nhiên muốn tìm một thứ nào đó, hẳn là cảm thấy bản thân đã đánh mất cái gì đó, cho nên mới đi tìm.”
Không biết đã đánh mất thứ gì, nhưng lại tìm một cách vừa mù quáng vừa nghiêm túc ở đây, Hiền Trọng nhíu nhíu mày, đôi mắt đạm kim sắc nhìn chằm chằm vào Tại Trung, chắc chắn không phải tình cờ, có lẽ là do ký ức trước đây đã thúc đẩy hành động của y trong tiềm thức, nhưng ký ức của Tại Trung là một ẩn ngữ a, ta không biết rõ về nó, hơn nữa vì sao Tại Trung phải tìm thứ đó? Xem ra rất quan trọng a…
“Vậy Tại Trung tìm được rồi sao?” Câu hỏi này quả thực rất vô ích, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà thốt ra.
Không tiếng đáp lại, Tại Trung lắc lắc đầu tỏ ý không có.
Không biết vì sao, Hiền Trọng đột nhiên thở phào một hơi, không tìm được đồng nghĩa với việc hồi ức trước đây đang dần phai nhạt đi a, ta hi vọng Tại Trung có hồi ức của hiện tại là đủ rồi, còn trước đây, nếu như là hồi ức khiến y thống khổ, thì đừng nhớ tới là tốt nhất…
Con ngươi bỗng nhiên mở lớn, ta là làm sao vậy, sao có thể nghĩ như vậy, khiến Tại Trung không nhớ tới chuyện trước đây sao, như vậy sẽ tốt với Tại Trung sao, hay đây chỉ là dục vọng ích kỷ của ta, đây…
“Hiền Trọng?” Sao vậy, sao đột nhiên không nói gì?
Phục hồi tinh thần, lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi nhìn về phía Tại Trung, “Thứ đồ bị thất lạc của Tại Trung rất quan trọng với Tại Trung đúng không…”
“Ân.” Trả lời thành thật, “Chung quy luôn cảm thấy đồ vật đó là thứ bản thân rất quý trọng, cho nên…”
“Ân, ta biết rồi, nếu như Tại Trung nhớ ra cái gì đó, nhất định phải nói cho ta biết nhé, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm lại.”
“Cảm ơn ngươi.” Cảm kích mà lộ ra nụ cười mỹ lệ, giống như thứ đồ vật thất lạc đó đã quay về ngay trước mắt.
Tại Trung… Vươn tay nắm lấy bàn tay của Tại Trung, sau đó đứng dậy, “Tại Trung, vài ngày nữa chúng ta phải đi đến chỗ của điện hạ một chuyến.”
“Cái gì?!” Điện hạ sao… Nhưng mà…
Nhìn ra nỗi lo ngại của Tại Trung, Hiền Trọng trấn an nói, “Đừng lo lắng, có lẽ lần trước lúc chúng ta đi, tâm tình của điện hạ không được tốt lắm, cho nên mới dễ nổi giận, nhưng lần này là chính y mời, nên cho dù xuất phát từ lý do gì, chúng ta cũng phải chấp nhận cuộc hẹn.”
“Vậy sao… Mong rằng lần này ta sẽ không khiến hắn tái sinh khí nữa…”
“Ta nghĩ y sẽ không sinh khí với ngươi đâu.” Thanh âm rất nhỏ, giống như đang độc thoại một mình.
“Ân?”
“Không có gì, Tại Trung, chúng ta đi thôi…”
“Ân.” Tay vô thức xoa lên lồng ngực, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó…
Màu đen óng ánh, theo ký ức biến mất ở phương trời nào…
“Cốc ——” “Cốc ——” Không có ai sao?
Hiền Trọng nghi hoặc mà mở cửa, tìm kiếm thân ảnh của Tại Trung, Tại Trung hẳn phải ở trong phòng chứ…
Thả nhẹ cước bộ, xoay người tới đằng sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, phát hiện một thân ảnh xinh xắn đang che đầu tìm thứ gì đó trong tủ quần áo nơi góc phòng.
Bốn phía đã có vết tích bị lục loi, đang tìm cái gì sao?
Dùng tay khẽ vỗ lên vai Tại Trung, không muốn khiến y khiếp sợ, thế nhưng Tại Trung thực sự tìm rất chuyên chú a, nên động tác rất nhẹ vẫn khiến Tại Trung giật mình một cái.
“Hiền Trọng…!” Nhanh chóng xoay người lại, thấy rõ người vỗ vai mình là Hiền Trọng mới yên lòng, vừa nãy còn tưởng là cái gì chứ…
“Tại Trung đang tìm cái gì sao?” Chỉ vào một đống hỗn độn bên cạnh Tại Trung, Hiền Trọng nửa cười nửa hỏi mà nhìn y.
“Ân?” Nhìn xung quanh một cái, thật lộn xộn a…
Định đứng dậy để thu dọn, đột nhiên lại bị Hiền Trọng ngăn lại.
“Không cần thu dọn đâu, cứ giao cho phó nhân đi.” Kéo Tại Trung đến bên người rồi ngồi xuống, “Ngươi nói trước đi, vừa nãy ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“A… Cái đó…”
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tại Trung, Hiền Trọng cũng không muốn làm khó y, “Nếu như Tại Trung cảm thấy không tiện nói cho ta biết, thì đừng nói nữa, không sao đâu.”
“A… Thật ra không phải như vậy.”
“Ân?” Cuối cùng là sao?
“Ta… Ta kỳ thực cũng không biết bản thân đang tìm cái gì, chỉ đột nhiên muốn tìm một thứ nào đó, hẳn là cảm thấy bản thân đã đánh mất cái gì đó, cho nên mới đi tìm.”
Không biết đã đánh mất thứ gì, nhưng lại tìm một cách vừa mù quáng vừa nghiêm túc ở đây, Hiền Trọng nhíu nhíu mày, đôi mắt đạm kim sắc nhìn chằm chằm vào Tại Trung, chắc chắn không phải tình cờ, có lẽ là do ký ức trước đây đã thúc đẩy hành động của y trong tiềm thức, nhưng ký ức của Tại Trung là một ẩn ngữ a, ta không biết rõ về nó, hơn nữa vì sao Tại Trung phải tìm thứ đó? Xem ra rất quan trọng a…
“Vậy Tại Trung tìm được rồi sao?” Câu hỏi này quả thực rất vô ích, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà thốt ra.
Không tiếng đáp lại, Tại Trung lắc lắc đầu tỏ ý không có.
Không biết vì sao, Hiền Trọng đột nhiên thở phào một hơi, không tìm được đồng nghĩa với việc hồi ức trước đây đang dần phai nhạt đi a, ta hi vọng Tại Trung có hồi ức của hiện tại là đủ rồi, còn trước đây, nếu như là hồi ức khiến y thống khổ, thì đừng nhớ tới là tốt nhất…
Con ngươi bỗng nhiên mở lớn, ta là làm sao vậy, sao có thể nghĩ như vậy, khiến Tại Trung không nhớ tới chuyện trước đây sao, như vậy sẽ tốt với Tại Trung sao, hay đây chỉ là dục vọng ích kỷ của ta, đây…
“Hiền Trọng?” Sao vậy, sao đột nhiên không nói gì?
Phục hồi tinh thần, lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi nhìn về phía Tại Trung, “Thứ đồ bị thất lạc của Tại Trung rất quan trọng với Tại Trung đúng không…”
“Ân.” Trả lời thành thật, “Chung quy luôn cảm thấy đồ vật đó là thứ bản thân rất quý trọng, cho nên…”
“Ân, ta biết rồi, nếu như Tại Trung nhớ ra cái gì đó, nhất định phải nói cho ta biết nhé, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm lại.”
“Cảm ơn ngươi.” Cảm kích mà lộ ra nụ cười mỹ lệ, giống như thứ đồ vật thất lạc đó đã quay về ngay trước mắt.
Tại Trung… Vươn tay nắm lấy bàn tay của Tại Trung, sau đó đứng dậy, “Tại Trung, vài ngày nữa chúng ta phải đi đến chỗ của điện hạ một chuyến.”
“Cái gì?!” Điện hạ sao… Nhưng mà…
Nhìn ra nỗi lo ngại của Tại Trung, Hiền Trọng trấn an nói, “Đừng lo lắng, có lẽ lần trước lúc chúng ta đi, tâm tình của điện hạ không được tốt lắm, cho nên mới dễ nổi giận, nhưng lần này là chính y mời, nên cho dù xuất phát từ lý do gì, chúng ta cũng phải chấp nhận cuộc hẹn.”
“Vậy sao… Mong rằng lần này ta sẽ không khiến hắn tái sinh khí nữa…”
“Ta nghĩ y sẽ không sinh khí với ngươi đâu.” Thanh âm rất nhỏ, giống như đang độc thoại một mình.
“Ân?”
“Không có gì, Tại Trung, chúng ta đi thôi…”
“Ân.” Tay vô thức xoa lên lồng ngực, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó…
Màu đen óng ánh, theo ký ức biến mất ở phương trời nào…
Danh sách chương