Trong ấn tượng thì đây là lần thứ hai y đến nơi này rồi, nhìn tòa thành cao chót vót trước mắt, nghĩ tới hồi ức lần trước, trong lòng Tại Trung vẫn không khỏi có chút chùn lại.
Ơ? Đây không phải là người mặc hồng y phục đã mang ta đi gặp Hiền Trọng lần trước sao… Y đang chờ chúng ta sao?
“Thân vương đại nhân, điện hạ đang ở ngoài trời chờ đợi, xin hãy bước vào.”
“Hảo.” Kéo Tại Trung về phía hoa viên, lúc bước đến một vùng hoa hồng hắc sắc đầy chói mắt, Hi Triệt dừng chân lại, xoay người nói với Hiền Trọng, “Đại nhân, xin hãy để Kim Tại Trung tiến vào trước.”
“Cái gì?” Đi thêm vài bước nữa là tới giữa hoa viên rồi, hơn nữa khí tức của Duẫn Hạo đang ở ngay trước mắt, ý nghĩa của câu nói đó là muốn ta đừng vào sao!
“Đại nhân, ngài cũng muốn biết đúng không? Vậy xin hãy đi theo ta, ta sẽ giải đáp nghi hoặc trong lòng ngài.”
“Đây là giao dịch sao?” Ngữ khí bình thản đã tăng thêm vài phần phẫn nộ.
“Nếu như ngài cảm thấy như vậy.” Hữu Thiên bước ra từ một bên, hành lễ đáp lại.
“Chúng ta cũng có rất nhiều nghi hoặc, cùng nhau giải đáp, là tốt nhất.”
Trầm tư một hồi lâu, Hiền Trọng dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Tại Trung, di chuyển bước chân về phía Hi Triệt.
“Tại Trung, ngươi tự mình đi trước đi.” Dù sao trong lòng ta vẫn có rất nhiều nỗi nghi ngờ, hơn nữa nơi này không hề nguy hiểm, không nói đến việc đây là nơi Ma vương trực tiếp cai quản, với lại Duẫn Hạo hẳn đang ở phía trước, Tại Trung cho dù một mình bước tới cũng vô cùng an toàn. Duẫn Hạo và Tại Trung…
Ép buộc bản thân đừng nghĩ quá nhiều, Hiền Trọng giống như thường ngày mà nở một nụ cười ấm áp với Tại Trung, để y an tâm.
“Tại Trung, cứ đi thẳng về phía trước là được.”
Biết Hiền Trọng cùng hai người kia hẳn là có chuyện phải làm, Tại Trung nghe lời gật gật đầu, sau khi nhìn thấy bọn họ đã đi xa, mới xoay người, chạm rãi bước về phía trước.
Biển hoa vốn rực rỡ sắc màu dần dần biến thành nơi chỉ còn một màu duy nhất, tử sắc mộng ảo, khiến người khác say mê.
Màu sắc giống hệt với đôi mắt của ta… Ngồi xổm xuống để tỉ mỉ thưởng thức, hảo xinh đẹp a! Ngón tay nhỏ dài trắng nõn khẽ vuốt cánh hoa kiều nộn, xúc cảm mềm mại rất thoải mái.
Cầm lấy cánh hoa rơi ở bên cạnh rồi kề sát vào đầu mũi, hương thơm thanh u khiến trái tim hỗn độn có thể bình tĩnh lại trong thoáng chốc.
Nhắm mắt, dang hai tay ôm lấy làn gió nhẹ, cảm thụ hương hoa.
Đột nhiên, phần eo bị mạnh mẽ ôm lấy, thân thể nhỏ gầy rơi vào lồng ngực rộng lớn đầy ấm áp.
Cảm giác hảo quen thuộc… Rủ mí mắt, độ ấm truyền đến từ phía sau khiến Tại Trung rất an tâm. Hẳn là Hiền Trọng rồi… Bây giờ, chỉ có ở bên cạnh y thì ta mới có thể an tâm a…
Giống như đáp lại, Tại Trung để thân thể càng thêm dán sát vào lồng ngực phía sau.
Người đằng sau hơi ngây ngẩn một chút, nhưng lập tức lộ ra nụ cười yên lòng, càng thêm thu chặt cánh tay của mình.
Ngươi đã tha thứ cho ta, chịu tiếp nhận ta rồi sao, Tại Trung…
“Hiền Trọng…”
Ân?! Từ vừa thốt ra từ trong miệng Tại Trung… không phải tên của ta! Sao lại là… Hiền Trọng? Tại sao lại là hắn!!
“Chuyện đã kết thúc rồi sao? Nhanh thật đó…” Y mỉm cười nói.
Không chú ý đến sự bất thường ở đằng sau, Tại Trung tiếp tục nói, “Kỳ thực, may là ngươi quay về nhanh đó, nếu không ta sẽ phải một mình đi gặp hắn rồi…”
Lẳng lặng để đôi tay hữu lực kia ôm lấy, chờ đợi câu trả lời của Hiền Trọng, nhưng đã qua rất lâu cũng không thấy gì, xung quanh giống như đang bất động, im ắng lặng yên.
“Hiền Trọng, ngươi có đang nghe không đấy?” Đang chuẩn bị quay đầu lại, bên tai lại vang lên thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Ngươi không muốn gặp ta đến vậy sao?!”
Cái gì…!!
Ơ? Đây không phải là người mặc hồng y phục đã mang ta đi gặp Hiền Trọng lần trước sao… Y đang chờ chúng ta sao?
“Thân vương đại nhân, điện hạ đang ở ngoài trời chờ đợi, xin hãy bước vào.”
“Hảo.” Kéo Tại Trung về phía hoa viên, lúc bước đến một vùng hoa hồng hắc sắc đầy chói mắt, Hi Triệt dừng chân lại, xoay người nói với Hiền Trọng, “Đại nhân, xin hãy để Kim Tại Trung tiến vào trước.”
“Cái gì?” Đi thêm vài bước nữa là tới giữa hoa viên rồi, hơn nữa khí tức của Duẫn Hạo đang ở ngay trước mắt, ý nghĩa của câu nói đó là muốn ta đừng vào sao!
“Đại nhân, ngài cũng muốn biết đúng không? Vậy xin hãy đi theo ta, ta sẽ giải đáp nghi hoặc trong lòng ngài.”
“Đây là giao dịch sao?” Ngữ khí bình thản đã tăng thêm vài phần phẫn nộ.
“Nếu như ngài cảm thấy như vậy.” Hữu Thiên bước ra từ một bên, hành lễ đáp lại.
“Chúng ta cũng có rất nhiều nghi hoặc, cùng nhau giải đáp, là tốt nhất.”
Trầm tư một hồi lâu, Hiền Trọng dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Tại Trung, di chuyển bước chân về phía Hi Triệt.
“Tại Trung, ngươi tự mình đi trước đi.” Dù sao trong lòng ta vẫn có rất nhiều nỗi nghi ngờ, hơn nữa nơi này không hề nguy hiểm, không nói đến việc đây là nơi Ma vương trực tiếp cai quản, với lại Duẫn Hạo hẳn đang ở phía trước, Tại Trung cho dù một mình bước tới cũng vô cùng an toàn. Duẫn Hạo và Tại Trung…
Ép buộc bản thân đừng nghĩ quá nhiều, Hiền Trọng giống như thường ngày mà nở một nụ cười ấm áp với Tại Trung, để y an tâm.
“Tại Trung, cứ đi thẳng về phía trước là được.”
Biết Hiền Trọng cùng hai người kia hẳn là có chuyện phải làm, Tại Trung nghe lời gật gật đầu, sau khi nhìn thấy bọn họ đã đi xa, mới xoay người, chạm rãi bước về phía trước.
Biển hoa vốn rực rỡ sắc màu dần dần biến thành nơi chỉ còn một màu duy nhất, tử sắc mộng ảo, khiến người khác say mê.
Màu sắc giống hệt với đôi mắt của ta… Ngồi xổm xuống để tỉ mỉ thưởng thức, hảo xinh đẹp a! Ngón tay nhỏ dài trắng nõn khẽ vuốt cánh hoa kiều nộn, xúc cảm mềm mại rất thoải mái.
Cầm lấy cánh hoa rơi ở bên cạnh rồi kề sát vào đầu mũi, hương thơm thanh u khiến trái tim hỗn độn có thể bình tĩnh lại trong thoáng chốc.
Nhắm mắt, dang hai tay ôm lấy làn gió nhẹ, cảm thụ hương hoa.
Đột nhiên, phần eo bị mạnh mẽ ôm lấy, thân thể nhỏ gầy rơi vào lồng ngực rộng lớn đầy ấm áp.
Cảm giác hảo quen thuộc… Rủ mí mắt, độ ấm truyền đến từ phía sau khiến Tại Trung rất an tâm. Hẳn là Hiền Trọng rồi… Bây giờ, chỉ có ở bên cạnh y thì ta mới có thể an tâm a…
Giống như đáp lại, Tại Trung để thân thể càng thêm dán sát vào lồng ngực phía sau.
Người đằng sau hơi ngây ngẩn một chút, nhưng lập tức lộ ra nụ cười yên lòng, càng thêm thu chặt cánh tay của mình.
Ngươi đã tha thứ cho ta, chịu tiếp nhận ta rồi sao, Tại Trung…
“Hiền Trọng…”
Ân?! Từ vừa thốt ra từ trong miệng Tại Trung… không phải tên của ta! Sao lại là… Hiền Trọng? Tại sao lại là hắn!!
“Chuyện đã kết thúc rồi sao? Nhanh thật đó…” Y mỉm cười nói.
Không chú ý đến sự bất thường ở đằng sau, Tại Trung tiếp tục nói, “Kỳ thực, may là ngươi quay về nhanh đó, nếu không ta sẽ phải một mình đi gặp hắn rồi…”
Lẳng lặng để đôi tay hữu lực kia ôm lấy, chờ đợi câu trả lời của Hiền Trọng, nhưng đã qua rất lâu cũng không thấy gì, xung quanh giống như đang bất động, im ắng lặng yên.
“Hiền Trọng, ngươi có đang nghe không đấy?” Đang chuẩn bị quay đầu lại, bên tai lại vang lên thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Ngươi không muốn gặp ta đến vậy sao?!”
Cái gì…!!
Danh sách chương