Sao vậy?!” Ngoài gian phòng bỗng vang lên tiếng than khóc, Tại Trung hoảng sợ đứng dậy nhìn về phía cửa sổ.

Hiền Trọng cũng nhận ra được điểm bất thường, sự hủy diệt cường đại này chỉ có một người có thể làm được, nhưng là vì cái gì? Chẳng lẽ là…

Xoay đầu nhìn về phía Tại Trung, tay bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Tại Trung, tại sao lại có cảm giác Tại Trung có liên quan rất sâu với Duẫn Hạo, hơn nữa loại ràng buộc này không phải là thứ mà ta có thể chen chân vào được, ta sẽ mất đi người khiến ta muốn quý trọng này sao…

“Không có gì, Tại Trung, đừng lo lắng.”

“Nhưng mà…” Nhìn Tại Trung muốn nói rồi lại thôi, biết Tại Trung chắc chắn còn có điều chưa nói.

Tại Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào tự nói, “Tim ta vừa nãy rất khó chịu, giống như có người đang nói với ta điều gì đó, thế nhưng ta không nghe rõ, chỉ cảm thấy trong tim nhói đau…”

Sự tàn phá của cuộc hủy diệt cũng dần dần lắng lại, thanh âm của Tại Trung mặc dù nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng vẫn truyền vào trong tai Hiền Trọng.

Trong tim có thể cảm thấy cơn sóng dữ từ trái tim của Duẫn Hạo sao? Sự ràng buộc giữa các ngươi rốt cuộc sâu nặng đến mức nào…

Một bên là ánh nhìn chằm chằm đầy phức tạp, một bên đang suy nghĩ trong yên lặng, Tại Trung, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện