Chương 99: Không Việc Gì Làm Con Gái, Có Việc 'Làm' Con Gái...
Tô Bối thở hổn hển vùi vào fòng Văn Quốc Đống, nghe thấy tiếng Văn Quốc Đống hận đến nghiến răng, thân thể cứng đờ.
“Ba... Con không có... Thật sự tà tạm thời có việc trở vê...t”
Bàn tay to của Văn Quốc Đống dùng sức xoa xoa ngực mêm Tô Bối: ““Iiểu dâm đãng... Ở trước mặt ba nói dối con còn non tắm..."
Vừa nói, tay anh ta vừa không thành thật mpà vuốt ve khấp cơ thể Tô Bối: “Buổi trưa không ăn cơm... Tìm một chỗ ăn con..."
Tô Bối nghe vậy, tính toán thời gian, cắn cắn môi Văn Quốc Đống: “Ba... Cha con bây giờ còn đanvg nằm viện... Trong nhà còn có một đống chuyện chưa tầm... Qua một thời gian ngắn có được hay không..."
Trốn tránh mấy ngày nay, đã gần ba tháng kể từ kỳ kinh nguyệt cuối cùng của cô, nhưng cô không muốn mạo hiểm.
Kéo dài thêm một thời gian nữa, sẽ tà một tháng kể từ ngày cuối cùng cô 'tàm' với Văn Lê.
Côn thịt dưới thân Văn Quốc Đống cứng ngắc phát đau, hắn ôm chặt thân thể mêm mại, gắt gao dán ở trên người cô cọ cọ: “Vậy bây giờ ba phải tầm sao đây?! Trông thấy con nó tiên không chịu mêm xuống.”
Bàn tay nhỏ bé của Tô Bối sở sở thịt côn nóng rực, cô đương nhiên cũng thèm món này.
Trước đó mỗi tân Văn Quốc Đống chạm vào cô, cơ thể cô đêu có phản ứng, gân như £à hắn vừa chạm vào cô tiên ướt.
“Ưm... Ba... Cố nhịn một chút...”
Nói xong, Tô Bối ngẩng đâu lên, hơi hơi dịch chân sát người vào bên tai Văn Quốc Đống nói: "Mỗi lân ba chạm vào người con, tiểu huyệt của người ta liên ướt... Tiểu huyệt cũng muốn côn thịt bự của ba mà..."
"Ba... nhẹ một chút... còn có người..."
Thân thể Văn Quốc Đống mạnh mẽ đè ép Tô Bối lên câu thang trên tường, dù rằng hắn rất muốn vén váy của tiểu dâm đãng lên đâm mạnh vào hoa huyệt của cô.
Nhưng lý trí còn sót lại bất hắn nhịn xuống, Văn Quốc Đống căm hận nói: “Hồ sơ bệnh án của cha con ba sẽ tìm người xem qua, có chỗ để phẫu thuật, nhưng hiện tại, tình trạng của ông ấy không thích hợp để di chuyển đường dài, các chuyên gia ba liên hệ sẽ đến trong vài ngày tới... Con không cân lo lắng."
Nghe đến đó, tảng đá treo lơ lửng trong lòng Tô Bối cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Không phải cô chưa từng khuyên bố mẹ ra ngoài khám bác sĩ, nhưng họ luôn cảm thấy sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô.
Trong lòng Tô Bối xuất hiện đủ mọi cảm xúc khó chịu, cô kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học, không những không hiếu thảo với cha mẹ mà còn khiến bố mẹ lo lắng cho bản thân, sinh bệnh cũng không chịu nói với cô, nơm nớp lo sợ cô sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.
Chỉ cân nghĩ đến gốc rễ của tất cả những chuyện này, trong lòng Tô Bối liên không nhịn được hận Văn Lê, hận Lâm Quyên, và cả hận chính bản thân mình tin vào “tình yêu đích thực".
Nhưng cứ như vậy, cô sẽ không cúi đâu thừa nhận thất bại.
Dựa vào cái gì cô phải để cho những kẻ giẫm đạp lên người cô sống tốt...
Văn Quốc Đống nhận thấy trên vai mình ướt đẫm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tô Bối: “Đừng sợ... Ba ở đây..."
“Ba ”»
Tô Bối siết chặt vòng tay bên hông Văn Quốc Đống, £ân đâu tiên cảm thấy quyết định "phản bội" Văn Lê của mình là chính xác cỡ nào.
Nếu như fúc này cô chỉ có Văn Lê.
Văn Lê cũng chỉ biết há mồm nói với Văn Quốc Đống và Lâm Quyên, tấy tính cách của Lâm Quyên không những không quan tâm mà còn kéo Văn Lê cùng nhau bỏ mặc.
Mà Văn Quốc Đống không thân cũng chẳng quen với cô... Vì cái mác của thứ gọi tà 'thông gia', có thể sẽ chỉ một khoản phí phẫu thuật, nhưng cũng sẽ không tận tâm tận Eực như bây giờ.
Hai người ở câu thang triên miên một hôi tâu, cuối cùng đến khi nghe thấy tiếng người mới cuống quít buông ra.
Sắc mặt Tô Bối ửng hông sửa sang tại nếp váy nhăn nhúm trước ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Quốc Đống: “Một giây trước còn đang xưng huynh gọi đệ với cha của con... Một giây sau tiên muốn thao con gái người ta!? Câm thú...”
Văn Quốc Đống không được tự nhiên ho khan, hạ giọng nói: "Đây không phải tà ứng với câu tục ngữ kia, không có việc gì tàm con gái, có việc 'fầm' con gái..."
Nghe thế, thừa dịp không ai chú ý Tô Bối giơ tay nhéo mạnh thất tưng Văn Quốc Đống: “Già mà không đứng đắn!”
“Shh... Nha đâu chết tiệt! Nhẹ một chút! Bóp cứng con tại không tiếm!”
Bộ dáng hai người châu đâu ghé tai thì thâm, khiến cho người qua đường xung quanh nhao nhao tiếc mắt.
Tô Bối đỏ mặt cúi đâu, không nhìn ánh mất đánh giá của người xung quanh.
Ba Tô không ở trong huyện hai ngày đã được Văn Quốc Đống sắp xếp đến bệnh viện trong thành phố chuẩn bị phẫu thuật.
Tất cả những điêu này, toàn bộ quá trình đêu do một tay Văn Quốc Đống sắp xếp, không để Tô Bối lo tắng chút nào.
Chính vào túc này, Tô Bối mới biết vì sao Văn Quốc Đống tại tới trễ như vậy.
Nghĩ tới đây, khóe mất Tô Bối giật giật, ánh mất bất giác tiếc xuống bụng dưới.
*
Chuyện Văn Quốc Đống bận trước bận sau, đêu được ba mẹ Tô nhìn thấy, mãi cho đến trước khi phẫu thuật.
Ba Tô nhìn Tô Bối canh giữ bên người, nghiêm túc dặn dò: “Bối Nhi... Lúc trước tà chúng ta hiểu tâm... Ba chồng nhà con quả thật không có ý khinh thường chúng ta..."
“Đúng vậy đó! Mấy ngày nay, ba chồng con bận trước bận sau... Ba thấy rằng ông ấy đã sụt cân gây đi rất nhiêu trong thời gian này..."
" Sau này, con không thể nhỏ mọn như trước nữa, sống một cuộc sống hai người bình thường với Văn Lê...
Tương lai cũng phải hiếu kính ba chông con thật tốt..."
Tô Bối nghe tời hai người nói, mí mắt vô thức giật giật, hiếu kính Văn Quốc Đống...
Cô cũng không phải không hiếu kính hắn, cô đưa cho hắn đứa con thứ hai còn chưa đủ hiếu kính!
Văn Quốc Đống gây gò... Nói tà câm thú còn tạm được.