Chương 100: Con Không Nói Với Người Nhà Chuyện Hôn Lễ Sao?

Tô Bối giật giật bàn tay mỏi nhừ, trong khoảng thời gian này tay cô đêu muốn nổi kén: “Mẹ... Con biết rồi, hai người cũng đừng bận tâm."

Mấy ngày nay tuy rằng Văn Quốc Đống không có chạm vào cô, nhưng ngày đó túc hắn trở vê khách sạn tiên tôi kéo cô tàn phá một hôi mới bằng fòng thả cô đi.

Nhưng mà hắn vẫn còn có chút tương tâm, biết cha cô sắp phải giải phẫu, cô muốn ở bệnh viện trông nom cho nên sẽ không tàm bậy quá rõ ràng.

Cha Tô nghe được giọng nói qua £oa của Tô Bối tiên nổi giận: “Con biết? Con biết cái gì mà biết?”

“Lân này con trở vê có phải tà đã cãi nhau với Tiểu Lê rồi không?! Thằng nhóc Tiểu Lê mêm mỏng hơn, tính tình con thì cứng rắn, không thể nhường chồng con xíu sao?!”

Nghe vậy, Tô Bối hít sâu một hơi: “Cha... Con và Văn Lê rất tốt, cha đừng bận tâm...”

“Con! Tính tình này từ nhỏ đã bướng bỉnh như trâu! Sau này chúng ta đi rồi, con tàm sao bây giờ..."

Nói xong, cha Tô nghẹn ngào fau nước mắt: “Thằng nhóc Tiểu Lê đó thật thà... Nó không giống như những đứa trẻ giàu có trong thành phố, mắt mọc trên đỉnh đâu..."

Xong của con kết hôn với một cô con dâu ở thành phố, nhìn cô cả của con chỗ nào cũng không vừa

"Anh Ph kếth ột d thành phố, nháy mắt... Ngay cả khi sinh con cũng sẽ không nói với người thân ở trong nhà một tiếng... Nếu tà Tiểu Lê..."

Mẹ Tô nghe được cha Tô muốn nhắc tới chuyện đứa bé, sắc mặt biến đổi vỗ tên người cha Tô một cái:

“Được rôi, đang yên đang tành ông nói cái này tàm gì? Nhà bà ấy sinh con có £iên quan gì với người cậu nghèo như ông?!”

Nhà họ Tô có ba chị em, nhà chị cả có hai đứa con trai, nhà cậu ba có hai đứa con trai, duy chỉ có nhà ông là một đứa con gái.

Cô cả Tô gia không ít lân ghét bỏ Tô Bối là cái hàng bồi thường, nhưng hết lân này tới lân khác Tô Bối lại cạnh tranh hơn mấy người con trai Tô gia, thi đậu đại học rồi gả cho một gia đình tốt.

Chọc cho cô cả Tô gia đỏ mắt rất nhiêu ngày, mãi đến sau này sau khi gặp mẹ chồng Tô Bối, bà ta mới lợi dụng chuyện đó mà bịa ra đủ thứ chuyện trong thôn.

Nhất là việc Tô Bối kết hôn hơn hai năm nhưng trong bụng vẫn không có chút động tĩnh gì.

Quan niệm thâm căn cố đế của thế hệ già rằng, hôn nhân không có con đều do người phụ nữ.

Bây giờ cha Tô lại nhắc đến chuyện này, mẹ Tô chuyển chủ đê không chút khách khí: “Ông ngược lại biết đau lòng chị cả của ông, mà ông đã quên mất chuyện mỗi ngày chị cả của ông đêu nhai đi nhai lại chuyện

Tiểu Bối của chúng ta không tổ chức tiệc mừng ở trong thôn!?"

"Nhà chông Tiểu Bối chúng ta nhìn thấy ông sinh bệnh, nhà họ vừa xuất tiên lại xuất lực! Tiểu Phong nhà cô cả kết hôn, muốn có mặt mũi nên xin ông nội mượn bà nội vay tiên khấp nơi...Kết hôn xong Tiểu Phong cùng người vợ kia có thèm trở vê nhìn mặt cô cả cái nào không!"

Tô Bối nghe cha mẹ ồn ào, biết bọn họ đang quan tâm chính mình, đau đâu xoa xoa trán.

"Cha mẹ... cuộc sống đêu là tự mình trải qua... để ý người khác nhiêu như vậy làm gì?"

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng động.

Sau lưng Văn Quốc Đống mang theo người phụ nữ trung niên sắc mặt xanh mét đi vào cửa, cô cả Tô gia thấy cha Tô, vội vàng đưa giỏ trái cây trong tay qua.

Vừa vào cửa, Văn Quốc Đống liên trách cứ Tô Bối: "Con còn chưa nói chuyện hôn lễ với người nhà sao?”

Nghe vậy, Tô Bối ngẩn người: “Hả?”

Vẻ mặt Văn Quốc Đống áy náy nhìn Tô phụ: “Bối Nhi đứa nhỏ này chính là quá hiểu chuyện... Hai năm trước thời điểm nó cùng Văn Lê kết hôn, phía trên đã quy định rõ ràng, ở vị trí của chúng tôi, chúng tôi không được phép làm tiệc cưới hỏi và đám tang rình rang to lớn, phải tiết kiệm và đơn giản theo yêu câu, cho nên lúc ấy chỉ có thể ủy khuất Bối nhi.."

"Chỉ tà năm nay cương vị thay đổi, yêu câu của cấp trên cũng được nới tỏng, nên tôi muốn đến đây thương

tượng chuyện hai đứa nhỏ cùng ông bà thông gia... Trong khoảng thời gian này, mẹ của Văn Lê thân thể không được tốt, Văn Lê ở bệnh viện trông coi, cho nên tôi chỉ có thể đến bàn bạc với anh trước... Ai biết chuyện này tầm..."

“Bối Nhi cũng vậy, tâu như vậy cũng không nhấc nhở tôi...”

Trong nháy mắt Tô Bối đã hiểu ý của Văn Quốc Đống: “Sau khi con trở vê tiên bận rộn chuyện của cha con... Cho nên đã quên mất việc này..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện