Chương 98: Không Phải Học Tư Thế Mới Muốn Thử Với Lão Tử Sao?
Chân trước Tô Bối vừa quẹt thẻ xong, chân sau Văn Quốc Đống tiên nhận được tin tức.
Văn Quốc Đống nhìn tin nhắn nhíu mày, câm di động nói với người bên cạnh: "Đi tra một chút chuyện gì xảy ra.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy coi thường Tô Bối như cách những người khác đối xử với 'tình nhân'.
Bất kể tà tiên tài, hay tà ở trên giường dưới giường, hắn vẫn tuôn đối xử tôn trọng bình đẳng đối với Tô Bối, ngoại trờ việc mối quan hệ giữa hai người không thể bị tộ ra ngoài ánh sáng, hắn cho đi tất cả những gì nên cho, nhưng Tô Bối tại hết tân này tới tân khác không nhìn thấy những điêu này.
Tô Bối quẹt thẻ của Văn Quốc Đống xong, cũng đoán được Văn Quốc Đống sẽ tìm đến đây.
Chỉ tà không ngở tốc độ của Văn Quốc Đống tại muộn hơn so với dự kiến của cô một chút.
"Anh thông gia to dưỡng bệnh cho khỏe, Bối Nhi rất tốt... Tiểu Lê hai vợ chông bọn họ cũng tốt..."
"Bối Nhi không gây thêm phiền toái cho anh fà tốt rồi... Đứa nhỏ này tính tình đã mạnh mẽ... Tôi sợ con bé gây thêm phiên toái cho mọi người..."
Văn Quốc Đống ngôi ở trước giường bệnh, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Không có chuyện gì, Bối Nhi rất ngoan..."
Tô Bối mang theo bình giữ nhiệt trong tay vào phòng bệnh, không thèm liếc Văn Quốc Đống một cái: “Cha...
Ăn cơm."
Ông Tô hung hăng trừng mắt nhìn Tô Bối: “Bối Nhi! Không thấy bố chồng con cũng ở đây!?”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười lắc đâu: “Không có việc gì... Bối Nhi cũng là quan tâm đến anh. Anh Tô an tâm dưỡng bệnh, chuyện khác không cần quan tâm... Giao cho tôi cùng Bối Nhi..."
"Không... Công việc của anh bận rộn như vậy, làm sao có thể làm phiên anh được..."
“Anh Tô không phải khách khí rồi sao, người một nhà chúng ta nói chuyện phiên toái làm gì?”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đưa quả táo đã gọt sẵn trong tay qua: “Sức khỏe của anh tốt rôi, Bối Nhi mới có thể yên tâm, tôi có một người bạn làm bác sĩ, rất am hiểu vê phương diện bệnh này... Hai ngày nữa tôi sắp xếp cho cậu ta tới..."
"Cái này... Cái này không thích hợp... Chuyện này quá phiên toái người ta..."
“Anh xem... Lại khách sáo...”
Tô Bối liếc mắt nhìn người quân áo chỉnh tê ngồi ở trước giường bệnh, xưng huynh gọi đệ với cha cô Văn Quốc Đống: “Cha... Cha ăn cơm trước đi, lát nữa mẹ đến đây, sau đó con dẫn... Ba ra ngoài ăn."
Từ khi Tô Bối đi vào, dư quang của Văn Quốc Đống đêu ở trên người Tô Bối, chỉ thấy trên mặt Tô Bối lộ ra vẻ tiêu tụy, tóc dài tùy ý vén lên, trên người mặc chiếc váy dài rộng thùng thình che khuất dáng người xinh đẹp.
Nhìn đến đây, Văn Quốc Đống nhíu mày, lên tiếng: "Anh Tô... Anh xem Bối Nhi trở vê mấy hôm nay...
Người đã gây đi không ít, cho nên nghe tôi sắp xếp..."
"Cái này..." Tô phụ nhìn Tô Bối, gật gật đâu: “Được... Nghe anh."
Tô Bối liếc nhìn Văn Quốc Đống, cái mác trưởng bối xài cũng thuân thục.
"Bối Nhị, lát nữa con dẫn bố chông tìm chỗ ăn cơm ngon ngon nha... Tôi sợ anh ăn không quen."
Không lâu sau khi mẹ Tô đến, cha Tô liên đuổi Tô Bối đi.
Bệnh viện thị trấn cũ kỹ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng đã lâu không tan.
Tô Bối dẫn Văn Quốc Đống ra cửa, vừa định nhấn thang máy, người đã bị một cỗ lực kéo tới hành lang bên cạnh thang máy.
“Ưm...”
Không đợi Tô Bối lấy lại tinh thân, mùi thuốc lá trên người Văn Quốc Đống đã tràn ngập khoang miệng.
Văn Quốc Đống gắt gao đè người lên tường câu thang, thô bạo gặm Tô Bối.
"Tiểu lắng lơ... Nhiêu năm qua, chỉ có con dám vẽ bánh nướng cho lão tử, còn dỗ dành lão tử xoay quanh!"
“Ưm... Ba... Đừng... Đừng...”
Tô Bối không ngừng từ chối Văn Quốc Đống, lại bị Văn Quốc Đống ôm chặt hơn.
“Đừng? Không phải muốn cho ông đây bắn vào trong cả đêm? Không phải học tư thế mới muốn thử với ông đây sao?”
Đây là lân đâu tiên Văn Quốc Đống bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, mấu chốt là hắn còn cho là thật.