Chương 97: Cô Bán Mình Mấy Tháng, Cũng Không Thể Để Văn Lê Được Lợi...
Sáng sớm Tô Bối mệt nhọc vất vả đến giữa trưa, mang theo bao fớn bao nhỏ xóc nảy một đường.
Khi vê đến nhà trời đã tối hẳn.
Trên con đường nhỏ thôn quê chỉ có một con đường chính chật hẹp, còn tại chung quanh đêu fà những con đường đồng ruộng nhỏ.
Bây giờ đang tà thời điểm xuân hè giao nhau, tuống rau trên bở ruộng nở đây hoa dại.
Phía xa có vài người đang tụ tập tốp năm tốp ba trò chuyện cùng nhau, nhìn không phù hợp chút nào với cảnh đẹp nơi đây.
Có người tinh mắt, từ xa đã thấy Tô Bối xách theo túi tớn túi nhỏ trở về, từ đẳng xa đã bắt đâu chào hỏi.
“Luật sư tớn nhà Tô tão nhị đã trở tại?”
“Sao Bối Nhi tại trở vê một mình? Không phải đã kết hôn hai năm rôi sao?”
Lời này vừa dứt, một người phụ nữ câm đế giày trong tay mở miệng khinh miệt.
"Kết hôn hai năm... Trong hai năm qua, có ai đã nhìn thấy nhà trai đó bao giờ chưa? Nói tà kết hôn, thì mời mấy hàng xóm táng giêng chúng ta đi vào huyện ăn bữa trưa rồi trở vê..."
"Ngay cả người nhà chồng cô ta chúng ta cũng không thấy... Nói là cha mẹ trong nhà làm quan chức... Hứ...
Người làm quan thì có thể để mất tới cô ta!"
Người phụ nữ vừa dứt lời, mấy người thấy Tô Bối đến gân đêu ngậm miệng.
Ai ngờ sau khi Tô Bối đến gân, trực tiếp đứng ở trước mặt người phụ nữ vừa nói chuyện trước đó, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Dì?! Sao dì lại ở đây?”
Người phụ nữ trung niên vạch trân Tô Bối xong, lại bị Tô Bối điểm danh, đột nhiên trở nên kiêu ngạo nói:
“Cô đang nói gì vậy!? Tại sao tôi không thể ở đây!?”
Tô Bối ngẩn người, lấy điện thoại di động ra lướt xem, giọng nói đột nhiên trở nên nhỏ hơn: “Cháu nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh họ, cả nhà đi du lịch nước ngoài, cháu còn tưởng rằng dì sẽ đi cùng anh ấy..."
Vừa dứt lời, trong nháy mắt người phụ nữ trung niên liên thay đổi sắc mặt: “Cái gì ra nước ngoài du lịch?
Sao tôi lại không biết? Đừng nói lung tung, công việc của anh họ cô cũng không có gì giả!"
Tô Bối mở tấm ảnh ra, vẻ mặt vô tội đưa tới trước mặt mọi người.
"Dì... Cháu thực sự không nói dối người... Dì thấy đấy... Họ đang ở trên đảo... Đi đến nơi đó một lân cũng không rẻ."
"Đây là nước ngoài hả, trông rất đẹp..."
“AI ai... Cô gái này là vợ Tiểu Phong phải không?! Bộ dạng thật xinh đẹp!”
“Búp bê nhỏ được bế trên tay Tiểu Phong là con gái của Tiểu Phong? Đã lớn như vậy rồi hả?”
"Tiểu Lệ, bà cái này đêu đã được ôm cháu gái, sao không nghe bà nhấc tới?! Con dâu ở cữ cũng không có kêu bà tới giúp đỡ ha!?"
Người phụ nữ trung niên nghe vài người nói, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì kìm nén, nhưng trên môi vẫn cố gắng giữ nụ cười gượng: “Cô ta ở cữ tôi hâu hạ cái gì!? Trong nhà có tiên toàn mời bảo mẫu tới chăm sóc thôi.”
Tô Bối thu hồi di động nhếch môi: “Cháu thấy anh họ dẫn một nhà gia đình bố vợ đi chơi, còn tưởng rằng dì và chú cũng đang ở đó...."
Bỏ lại một câu như vậy, Tô Bối kéo vali rời đi.
Hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ sau lưng đã tức đến nỗi đâu bốc khói.
"Bối Nhị, sao tự nhiên lại vê vậy? Vê cũng không báo trước một tiếng."
Mẹ Tô Bối thấy Tô Bối trở vê, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Tô Bối vừa bước vào trong sân, chợt nghe thấy trong phòng vang tên tiếng ho khan tê tâm tiệt phế.
“Mẹ... Cha tàm sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì...” Mẹ Tô không ngừng fảng tránh ánh mắt Tô Bối.
Tô Bối nhíu nhíu mày: “Mẹ! con đã nói... Có bệnh không nên kéo dài, kéo dài bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng..."
"Đúng túc con trở về, ngày mai con đưa ba đi bệnh viện trong huyện khám xem..."
"Không, không cân, thật không có chuyện gì... Công việc của con bận rộn, cũng đừng chạy vê nhà hoài, trong nhà không có chuyện gì tớn."
Ánh đèn trong sân không sáng rõ, căn phòng xi măng hai tâng ở trong thôn không nổi bật cũng không nghèo túng.
Tô Bối để đồ xuống thì đi vào cửa, thấy cha Tô không còn sức tực đang chống quải trượng đi ra, trong nháy mắt hốc mất đêu đỏ tên: “Cha! thân thể đã thế rôi... Hai người vì sao không gọi điện thoại cho con!?"
Mẹ Tô tau nước mất: “Cha con nào dám cho con biết, túc trước con kết hôn, nhà chông âm ï thành như vậy, chúng ta nào dám nói với con..."
"Mẹ... Con có tiên."
Tô Bối cúi đâu, nước mất £ăn dài trên má.
Ở nhà cô cũng tà con một, ở nông thôn không có con trai đêu bị nói xấu.
Từ sau khi cô kết hôn, tời đồn đại trong thôn vẫn không ngừng, cha mẹ Tô bị không ít người nói sau tưng rằng nuôi cái “hàng bồi thường.
cô chỉ muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại nên nóng fòng muốn tóm tấy Văn gia, mang theo người trong nhà đi ra ngoài.
Cô không muốn tương fai con của cô, phải ở tại nơi này cả đời.
Sau khi Tô Bối trở vê tiên đưa cha Tô đến bệnh viện trên huyện.
Sau một foạt kiểm tra, bác sĩ nhìn vào tờ xét nghiệm, đẩy đẩy kính mất: “Bố cô có một khối u ác tính...”
Mẹ Tô nhìn tờ hóa đơn dày đặc, trong tòng nảy sinh ý bỏ cuộc: “Bối Nhi... Nhà chúng ta... Không có nhiêu tiên như vậy..."
Tô Bối tiếc nhìn hóa đơn thu phí, nghĩ tới tấm thẻ Văn Quốc Đống trả tại cho cô, nhẫn tâm: “Không có việc gì, hai năm nay con có tiên gửi ngân hàng..."
Cô bán mình mấy tháng, cũng không thể chỉ để cho Văn Lê được tợi.