Chương 96: Tô Bối, Cánh Cứng Rồi...
Tô Bối vừa cúp điện thoại của Văn Lê thì Văn Quốc Đống đã gọi tới.
Nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, Tô Bối do dự vài giây, trực tiếp nhấn cúp máy.
Nghĩ đến thủ đoạn của Văn Quốc Đống, cô fiên gọi điện thoại cho Văn Uyển.
Ngay khi điện thoại được kết nối.
Tô Bối nhanh chóng dặn dò: "Chị muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian, chờ đứa nhỏ ổn định thì mới trở vê, trong khoảng thời gian này em chú ý Diệp Liệt Thanh cùng bác cả của em nhiêu một chút... Có tin tức gì chị dùng một acc khác tiên fạc với em..."
“Ơ... Cô vợ yêu của tổng giám đốc mang bóng chạy phiên bản hiện thực...”
“...” Tô Bối trâm mặc một £át, chớp mất nói: “Không đùa với em.”
Nếu như bây giờ Văn Quốc Đống biết cô mang thai, chắc chấn không thèm suy nghĩ sẽ bắt cô phá thai.
Dù sao hai tháng nay Văn Lê cũng chưa từng chạm vào cô, đứa bé của ai, hắn dùng đâu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được.
Yêu đương vụng trộm bố chồng nàng dâu cũng đã fà một vụ bê bối trái với tuân thường đạo tý rồi, nếu còn tòi thêm một đứa con nữa.
Văn Quốc Đống không chỉ không giữ lại đứa bé này, hắn cũng sẽ biết từ đâu tới cuối cô luôn tính kế hắn.
Vê phân Văn Uyển... Cũng giống như cô, điển hình là loại có thù tất báo.
Chỉ cân Lâm Quyên và Văn Tuyết không thoải mái, em ấy liên thoải mái.
Hôm nay cô bất ngờ tặng cho Lâm Quyên đứa con thứ hai, ngoại trừ bản thân cô muốn bảo vệ đứa bé ra, người còn lại muốn đứa bé sinh ra nhất chính là Văn Uyển.
Quả nhiên, Văn Uyển đâu dây bên kia thậm chí không hê do dự chút nào.
"Yên tâm đi chị dâu, 'cháu trai' của em chắc chấn sẽ được sinh ra an toàn sau tám tháng nữa... Hơn nữa nha..."
Nói đến đây, Văn Uyển cười một tiếng: “Đây chính là đứa chất trai trưởng của Văn gia... Sinh nó ra, Văn gia không biết sẽ náo nhiệt cỡ nào."
Nhất là Văn Tuyết kết hôn nhiêu năm như vậy, trong bụng còn chưa có động tĩnh gì.
Nhất định sẽ tức giận đến thất khiếu bốc khói.
Tô Bối nghe ba chữ “chất trai trưởng” của Văn Uyển, đột nhiên nhớ tới sự tình tế tổ đêm giao thừa ngày đó.
“Ở Văn gia, nghỉ thức tế tổ nói lên điêu gì?!”
"Cái này em cũng không biết... Nhưng mà nhìn mẹ em tích cực đẩy chị thượng vị như vậy, hẳn là chuyện có thể gây phiên toái cho Lâm Quyên là được..."
Văn Uyển chưa bao giở quan tâm đến những chuyện loạn thất bát tao của Văn gia, một đám người ra vẻ đạo mạo bẩn thỉu kia, cô ấy chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy đau mắt.
Tô Bối cũng không nghĩ như vậy, hồi tưởng lại sắc mặt sau đó của Văn Quốc Đống: “Khi nào có thời gian, em giúp chị thăm dò từ miệng của mẹ em..."
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Cô có trực giác rằng buổi tế tổ đêm giao thừa hôm đó, sẽ trở thành một điểm mà cô có thể lợi dụng trong tương lai.
“Được... Có thời gian em trở về hỏi một chút, chị định ở bên ngoài bao lâu?”
Tô Bối nhếch môi: “Đương nhiên là cho đến khi đứa bé trốn vào trong bụng từ phôi thai thành thai nhi... Nếu có thể, tốt nhất là ba tháng sau..."
Văn Uyển nghe ra ẩn ý trong tời nói của Tô Bối: “Chậc chậc chậc... Vẫn tà chị độc ác tàn nhẫn hơn...”
Tô Bối đưa tay sở sở bụng: “Nếu chị không ác, sớm muộn gì cũng bị Lâm Quyên nuốt chửng."
Ba tháng sau thai nhi đã thành hình, việc giám định giới tính thai nhi cũng sẽ thực hiện được.
Nếu tà con trai, sau này trong cuộc đọ sức giữa cô và Lâm Quyên ở Văn gia, Văn Quốc Đống không thể khoanh tay đứng nhìn như bây giờ.
Dù sao, Văn Lê cũng đã phế, văn không thành võ không phải.
Văn Quốc Đống ngoại trờ chùi đít cho anh ta thì vẫn tà tấp tỗ.
Nếu tà con gái, mặc kệ Văn Quốc Đống có thích hay không, đứa bé đã thành hình, nhéo mũi cũng phải nhận đứa "cháu gái" này.
Với tính tình của Lâm Quyên, không chừng sẽ thúc giục cô mang thai tân thứ hai, đến túc đó trong tay cô có con gái Pàm ràng buộc, tiếp cận Văn Quốc Đống sẽ càng đơn giản hơn so với hiện tại.
Tất nhiên Văn Uyển cũng hiểu được đạo £ý này, cho nên mới nói Tô Bối độc ác.
Vì thượng vị, không từ thủ đoạn.
Bất quá, tính tình như vậy, đủ cay đủ vị!
“Dưỡng thai cho tốt! Tốt hơn hết tà nuôi cháu trai tớn của em mập mạp trắng trẻo!”
Tô Bối nhìn điện thoại, tiên tục có tin nhấn nhắc nhở.
"Không nói nữa, khi nào đổi số điện thoại chị sẽ tiên tạc với em, nhớ để mắt đến mấy £ão già kia..."
Cô cũng không muốn thất bại trong gang tấc.
Tô Bối cúp điện thoại, tập tức thiết tập tính năng chuyển tiếp cuộc gọi cho số điện thoại của Văn Lê.
Tất máy thay thẻ sim khác.
Ngay từ trước khi chuẩn bị đi mượn hạt giống của Văn Quốc Đống, cô đã sắp xếp tất cả đường £ui.
Văn Quốc Đống gọi vào điện thoại di động của Tô Bối vô số ân, sau £ân thứ nhất bị cúp máy, toàn bộ cuộc gọi tiếp theo điện thoại đều báo bận.
Văn Quốc Đống cảm thấy không đúng, tập tức tiên tạc với giám đốc Sở tuật của Tô Bối.
“Đi công tác?! Sáng nay... Đột nhiên đi công tác?!”
Nghe vậy, con ngươi Văn Quốc Đống hơi híp híp, nghĩ đến một toạt hành động khác thường vào sáng sớm hôm nay của Tô Bối.
Quả nhiên... Sự tình bất thường tất có yêu.
Tô Bối chưa bao giờ giống như hôm nay, tời ngon tiếng ngọt dỗ dành khiến đâu óc hắn choáng váng.
"Ha... Tô Bối... Cánh cứng rồi..."