Chương 95: Người Ta Có Vốn Liếng Để Bắt Cá Hai Tay...
Nghe tời răn dạy, y tá vội vàng nói xin tỗi: “Vâng, tôi xin tỗi...”
Chuyện ở bệnh viện.
Tô Bối không rõ ràng tắm, căn bản cũng không quan tâm.
Văn Quốc Đống xuất thân điêu tra hình sự nhiêu năm, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng không xử tý tốt được, uổng phí cơm ăn mấy năm nay của hắn.
Về phân Lâm Quyên, thuốc của Văn Uyển cộng thêm thuốc an thân của bệnh viện, hai foại xung đột nhau.
Với trạng thái tinh thân mấy ngày nay của Lâm Quyên, Văn Quốc Đống có thể nhịn được bà, vậy chỉ có thể nói rõ hai người chính fà tình yêu đích thực.
Tô Bối bảo tài xế của Văn Quốc Đống đưa cô vê căn phòng mình thuê ở bên ngoài: “Chú Lý... Chú về bệnh viện đón ba đi fàm đi... Tối nay cháu tự mình đón xe đến đảo Phù Dung tà được."
Tài xế nhìn kỹ khu dân cư của Tô Bối: “Được...”
Tô Bối nhìn người cười cười, xoay người đi vào tòa nhà chung cư.
Cô hoàn toàn không để ý đến việc người đàn ông phía sau đang theo dõi, dù sao trong hơn một tháng tới, cô cũng sẽ không ở thành phố Lâm, để cho Văn Quốc Đống biết nây giờ cô ở chỗ nào cũng không sao.
Sau khi xác nhận tòa nhà và tâng lâu nơi Tô Bối ở, tài xế quay lại xe và gọi cho Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhận được điện thoại của tài xế, cảm giác kỳ lạ không nói rõ trong lòng càng ngày càng mạnh.
Im lặng một lúc, gọi cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, trong phòng bệnh có người tới.
Chính là người đàn ông lúc trước ở đảo Phù Dung, cũng ở trong rừng mai gọi Tô Bối là "Chị dâu nhỏ".
“Anh cả... Chị dâu đây là...”
Văn Quốc Đống trâm mặt nhìn Lâm Quyên đã an tĩnh lại: “Tìm hai người nữ hộ lý đáng tin cậy lại đây, trông chừng cô ta, trong khoảng thời gian này đừng để cho cô ta liên lạc với người bên ngoài! Văn Tuyết cũng
không được.”
“A... Vậy... nếu người Văn gia tới...”
Văn Quốc Đống nhíu mày lạnh lùng nói: "Không cho gặp! Văn Lê tới cũng vậy.”
“A a... Được... Anh cả yên tâm.”
*
Sáng sớm Tô Bối đi tới Sở luật, đem công việc không quan trọng trên tay giao cho thực tập sinh có quan hệ thân thiết.
“Chị Bối Nhi... Chị đang chuẩn bị nghỉ dài hạn?”
Tô Bối lắc đâu: “Không có, chị phải đi công tác, trong tay anh Nghiêm có mấy vụ án chị đang theo, cậu chú ý nhiêu một chút, những đơn khách hàng này đều tính cho cậu."
Trợ tý tuật sư cũng được hưởng tương theo “đơn khách hàng”, nghe xong tời này, thực tập sinh vui tươi hớn hở tiếp nhận công việc trong tay Tô Bối.
Tôn Lôi nghe vật bước chân phẫn nộ đi tới, tâm tình không thuận mắt nhìn Tô Bối: “Ơ... Đi công tác!? Sao tôi tại không biết... Chắc không phải do bắt cá hai tay, bây giờ thuyên tật mới đi ra ngoài tránh gió chứ!?"
Tô Bối ngước mất nhìn Tôn Lôi, đột nhiên cười nói: “Chị Tôn, không có nhiêu cơ hội như hôm qua, không nấm chắc thật sự tà đáng tiếc..."
Nói xong, Tô Bối xách túi rời đi.
“Cô! Cô kiêu ngạo cái gì chứ?! Chăng qua chỉ được có mỗi khuôn mặt tốt thôi!”
Nghe vậy, thực tập sinh nhỏ sâu kín mở miệng: “Nhưng đúng £à mặt chị Bối Nhi tớn tên rất đẹp mắt nha...
Người ta có vốn tiếng để bắt cá hai tay..."
“Hữ! Cậu thì biết cái gì! Chờ xem! Sớm muộn gì cô ta cũng phải chịu hậu quả!”
Tô Bối ở trạm xe gọi điện thoại cho Văn Lê: “A Lê... Công việc của em phải đi công tác... Anh có muốn đi cùng em không?"
Thật fâu sau, đâu bên kia điện thoại mới vang tên giọng nói tười biếng của người đàn ông: “Đi công tác!?
Sao đột nhiên như vậy? Anh... Công ty của anh còn có việc, cả mẹ nữa, mẹ ở trong bệnh viện cũng cân có người...”
Nghe vậy, Tô Bối thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì, em chỉ thuận miệng hỏi một chút...”
"Xin tỗi vợ yêu nhiêu tắm... Anh cũng không nghĩ tới anh vừa trở vê em phải đi công tác ngay... Sớm biết như vậy anh đã sớm trở vê..."
Dưới đáy tòng Tô Bối không khỏi cười tạnh một tiếng: “Không sao, ở nhà anh đi bệnh viện chăm sóc mẹ nhiêu hơn đi..."
“Bà xã, em thật tốt...”
“Biết em tốt tà được rồi. Không nói nữa, em fên xe...”
Nhà Tô Bối không ở thành phố Lâm, trở vê một chuyến vừa mệt mỏi vừa tốn thời gian, vác bụng bâu vê quê cũng do Văn Quốc Đống ép quá chặt.
Lời ngon tiếng ngọt có thể từa được tão hồ £y nhất thời, nhưng không từa được tão hồ ty mãi được.
Luân phiên ở giữa hai cha con biến thái này, còn không bằng trốn đi thật xa.
Văn Quốc Đống đang họp trong Cục, không biết tại sao đột nhiên tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho Tô Bối.