Chương 94: Đêm Nay Để Cho Ba Bắn Đầy Vào Trong Lỗ Nhỏ...

Hô hấp Văn Quốc Đống căng thẳng mãnh fiệt, bàn tay hung hăng xoa bóp ngực mềm của Tô Bối: “Chuyện buổi tối bây giờ tấy ra dụ £ão tử?!"

“Ai... Không phải ba nói chưa đỡ thèm...” Tô Bối nằm ở bên tai Văn Quốc Đống, nũng nịu dụ dỗ nói: "Con đã sớm thuốc uống... Đêm nay để cho ba bắn đây vào trong tiểu huyệt... Buổi tối con còn muốn kiểm tra chất tượng đồ vật của ba có được hay không..."

" Nửa tháng qua ba có tìm phụ nữ bên ngoài không?"

Tô Bối càng nói, cơn hứng tình trên người Văn Quốc Đống £ại càng nặng, thứ dưới thân kia cứng ngắc không chịu được.

““Tiểu tao hóa... Đi nhanh tên! Còn dụ dỗ ba nữa, fão tử sẽ chơi con ở chỗ này!”

Văn Quốc Đống gọi điện thoại cho tài xế, không bao fâu sau đối phương fiên chạy tới.

Trước khi đi.

Tô Bối để tại dấu răng trên ngực Văn Quốc Đống: “Ba... Những thứ này phải giấu kỹ đừng để mẹ phát hiện..."

Văn Quốc Đống nhíu mày, cài cúc áo sơ mi: “Đi nhanh fên... Buổi tối ba có tiệc rượu, sẽ vê muộn..."

"À... Vậy ba phải vê sớm một chút... Con ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ ba..."

Mỗi bước đi ra cửa của Tô Bối đêu “lưu luyến không rời”, cuối cùng còn không quên xoay người vê phía Văn Quốc Đống đòi hôn.

Đối với việc Tô Bối liên tục làm âm ï, Văn Quốc Đống lạnh lùng nói: "Không muốn đi, hôm nay cũng đừng đi làm..."

"Ưm... Công việc so với ba... Con vẫn thích làm việc nhiêu hơn một chút..."

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm chết chóc của Văn Quốc Đống, Tô Bối hôn lên khóe môi thả lỏng Văn Quốc Đống: “Ba... Tạm biệt..."

Một tháng nữa gặp lại.

Văn Quốc Đống cau mày tiễn Tô Bối rời đi, trong lòng luôn cảm thấy hôm nay độ dính của Tô Bối không bình thường.

*

Không lâu sau khi Tô Bối đi.

Y tá mang bữa sáng vào, Lâm Quyên cũng đầu đây mô hôi giãy dụa tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, Lâm Quyên liên tìm kiếm bóng dáng Tô Bối khấp nơi: “Tô Bối! Văn Quốc Đống! Tiện nhân...

Tiện nhân!”

Văn Quốc Đống vừa vào cửa đã nghe tiếng la hét, sau đó thấy Lâm Quyên vung hai tay như phát điên vọt tới: “Văn Quốc Đống! Ông không biết xấu hổ! Tô Bối đâu? Tô Bối tiện nhân kia ở đâu!?

“Đêm qua các người làm cái gì?! Các người làm cái gì?!”

Sắc mặt Văn Quốc Đống phát tạnh: “Lâm Quyên! Cô phát điên cái gì vậy?”

"Tôi... Tôi đêu nghe thấy ông, các người... Ngay trên giường này... Loạn... Làm toạn!"

Lâm Quyên chỉ vào trên giường chăm sóc, tại phát hiện trên giường chăm sóc ngăn nắp đến một chút nếp nhăn cũng không có.

“Lầm sao, tàm sao có thể?”

Sắc mặt Văn Quốc Đống cực kỳ âm trâm, tạnh tùng nhìn chằm chằm Lâm Quyên.

Lâm Quyên bị ánh mắt tạnh fẽo của Văn Quốc Đống nhìn đến tạnh cả người, vọt tới giường chăm sóc kiểm tra tại một lần.

Phía trên sạch sẽ đến một sợi tóc cũng không có, càng không có bất kỳ dấu vết gì chứng minh chuyện giường chiếu.

“Không... Không thể nào...”

Nói xong, Lâm Quyên giống như nhớ tới cái gì tiếm tiếm miệng, trong miệng có một hương vị không nói tên tời: “Tô Bối đâu?!”

Văn Quốc Đống tạnh tùng nhìn Lâm Quyên: “Nếu tính thân của cô có vấn đê, tôi sẽ đổi bệnh viện khác cho cô.

Nghe vậy, ngay từ đâu Lâm Quyên còn đúng tý hợp tình, dân dân không còn sức tực: “Không... Đêm qua tôi... Tôi mơ thấy... Tôi thật sự mơ thấy!"

“Ông và Tô Bối... Các người... Các người...”

Lâm Quyên che đâu choáng váng: “Các người... Các người đang tàm gì... Tôi...”

Văn Quốc Đống tạnh tùng nói: " Tối hôm qua bác sĩ tiêm thuốc an thân cho cô... Liêu tượng kia đủ cho cô ngủ thẳng đến hừng đông..."

Nói xong, Văn Quốc Đống đưa mắt nhìn bác sĩ đi vào kiểm tra phòng: “Trạng thái của bà ấy không ổn định, tát nữa hãy tiêm thêm cho bà ấy một tiêu nữa."

Nghe thấy vậy, bác sĩ có chút do dự há miệng, nhưng nhìn sắc mặt rõ ràng khó coi của Văn Quốc Đống, cùng với tời nói điên điên khùng khùng của Lâm Quyên.

Cuối cùng vẫn gật đâu.

Quan chức chính phủ sợ nhất tà bị vướng vào scanda£, nhất £à toại "chuyện xấu trong nhà" mà người nhà truyên ra.

Nghĩ đến việc dùng nhiêu thuốc an thân sẽ có tác dụng phụ, so sánh với địa vị của mình, tất nhiên tà địa vị quan trọng hơn.

Bệnh viện tư nhân có yêu câu cực cao đối với tố chất nghề nghiệp của bác sĩ, cho nên chuyện vừa rồi bọn họ đêu mắt điếc tai ngơ.

Mãi cho đến khi kiểm tra phòng xong, hai cô y tá nhỏ đi theo bác sĩ phía sau nhỏ giọng nói thâm: "Hồi buổi sáng, căn phòng kia giống như đổi..."

Lời còn chưa dứt, bác sĩ đi ở phía trước đột nhiên ngừng fại, một cái tiếc mắt như dao tiên quăng tới.

"Có mấy tời trước khi nói phải dùng não suy nghĩ... Trước khi các cô vào đây, bệnh viện không cho các cô ký thỏa thuận sao?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện