Chương 93: Không Cho Ba Chơi, Còn Không Cho Ba Sờ?

Khi Văn Quốc Đống rửa mặt xong quay tại, Tô Bối nghiêng người nằm sang một bên, rõ ràng để tại một vị trí cho Văn Quốc Đống.

Thấy vậy, côn thịt dưới thân Văn Quốc Đống tại kthông tự chủ vếnh tên: “Không cho ba thao, còn muốn ngủ với ba?”

Nghe thế, Tô Bối tiếc xéo người đàn ông: “Không muốn ngủ thì thôi...”

Vừa dứt tời, Văn Quốc Đống fiênp trân truông chen fên giường, bàn tay to ôm eo Tô Bối kéo vào trong ngực.

Thân thể Tô Bối cứng đờ: “Mặc quân áo vào...”

“Không mặc” Văn Quốc Đống một câu từ chối Tô vBối, thấp giọng nói: "Trước kia không phải cũng ngủ trần như vậy sao?"

"Không giống, mẹ còn ở đây..."

Văn Quốc Đống cố chấp ôm chặt Tô Bối: “Không cần để ý đến bà ấy...”

Nói xong, đem đầu vùi vào cổ Tô Bối cọ cọ, hạ giọng nói: "Ngày mai thức dậy thì dọn vê..."

Tô Bối nhíu mày: “Không muốn...”

Con ngươi Văn Quốc Đống run lên: “Vì sao?!”

Hô hấp Tô Bối nhẹ đi vài phân: “Không phải phòng ngủ đang được ba sửa sang lại cho bọn con? Bây giở trở về đã ở được đâu?”

Nghe vậy, lệ khí trong mắt Văn Quốc Đống mới tản đi một chút: “Trong nhà chẳng lẽ không có phòng cho con ngủ?!”

Tô Bối nghẹn họng gối đầu lên cánh tay Văn Quốc Đống, liếc Lâm Quyên: “Vậy mẹ thì sao?”

"Để bà ấy ở lại viện an dưỡng thêm một thời gian nữa..."

“A...” Tô Bối cuộn mình trong lòng Văn Quốc Đống, hai thân thể dán sát vào nhau trong bóng đêm.

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, rõ ràng hạ thân cứng ngắc đến phát đau, kết quả ôm Tô Bối không bao lâu liên bất đâu buồn ngủ.

Bên trong phòng bệnh, ánh đèn ngủ mờ nhạt lộ ra vẻ mập mờ mông lung.

Trên hai chiếc giường, một bên là đôi nam nữ dịu dàng ôm nhau mà ngủ, một bên là người phụ nữ cau mày mồ hôi lạnh đâm đìa cơ thể phát run.

*

Khi Văn Quốc Đống mở mắt tỉnh dậy, nhìn đông hồ đã điểm bốn giờ sáng.

Ra ngoài hơn nửa tháng, chưa bao giờ hắn ngủ ngon như đêm nay.

Nghĩ tới đây, Văn Quốc Đống nhíu mày, hắn ở với Lâm Quyên qua nhiêu năm như vậy, cho tới bây giờ đêu là mỗi người ngủ một bên, không lấn qua nhau.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này sau khi có Tô Bối, buổi tối ngủ Tô Bối luôn thích chui vào trong lòng hắn, dân dà vậy mà đã thành thói quen.

Văn Quốc Đống nhìn Lâm Quyên ở phía bên kia, rón rén rút cánh tay tê dại bị Tô Bối đè tên, đứng dậy xuống giường.

Tô Bối tỉnh tại ngay khi Văn Quốc Đống động vào người cô, thấy Văn Quốc Đống đang rón rén mặc quân ao.

“Ba?”

“Suyt...” Văn Quốc Đống hạ giọng: “Mẹ con sắp tỉnh rôi.”

“Thuốc an thân không có tác dụng £âu, hơn nữa £át nữa còn có bác sĩ đến khám.”

“Nếu như gặp phải...”

Tô Bối chỉ chỉ quân áo trên mặt đất: “Tay con mỏi, ba mặc giúp con...”

Văn Quốc Đống fiếc người một cái: “Con tự mặc ởđi......

Nghe thế, Tô Bối xốc chăn mỏng trên người tên: “Vậy tôi cứ nằm vậy tuôn, chờ bác sĩ đến kiểm tra phòng..."

Văn Quốc Đống tạnh £ùng quét mất nhìn Tô Bối, nhặt quân áo trên mặt đất tên mặc vào cho cô.

Hai người biết sột soạt một hôi rồi đi rửa mặt xong, sau đó xử tý 'hiện trường yêu đương vụng trộm!'.

Văn Quốc Đống tại ôm Tô Bối ra sô pha, tiếp tục dây dưa triên miên.

Nửa thân trên của Tô Bối trân trụi ngồi ở trên đùi Văn Quốc Đống, thở hông hộc tránh khỏi nụ hôn sâu của người đàn ông: “Ưm... Ba... Thời gian không còn sớm... Mẹ sắp tỉnh rôi..."

Tay Văn Quốc Đống xoa xoa cơ thể Tô Bối, mất nhìn đồng hồ, giong điệu căm hận nói: “Đợi thêm một tát... Không cho ba chơi... Còn không cho ba sờ?”

Nghe hắn nói vậy, Tô Bối nâng mông fên cọ cọ hạ thân cứng rắn của Văn Quốc Đống: “Còn sờ nữa, ba có muốn cho bác sĩ tới kiểm phòng thưởng thức phong thái oai phong của tiểu Quốc Đống không?”

Văn Quốc Đống vùi đâu vào ngực mêm của Tô Bối hít sâu một hơi: “Đêm nay ba bảo £ão Lý đón con đi đảo Phù Dung..."

Tô Bối vẫn tính toán thời gian, nhận thấy túc này Lâm Quyên sẽ tỉnh, con ngươi giật giật, ưỡn ngực cọ cọ ở bên môi Văn Quốc Đống: “Vậy ba bảo chú Lý bây giở tới đón con về nhà thay quân áo..."

Văn Quốc Đống không muốn thả người như vậy, do dự một hôi: “Thời gian còn sớm...”

Tô Bối không quản được nhiêu như vậy, Lâm Quyên vừa tỉnh nhất định sẽ phát điên, cô cũng không dám mạo hiểm ở tại.

Ba con ở trên mạng học được mấy tư thế mới, nghe mọi người nói rất thoải mái... Buổi tối chúng ta thử xem?"

Miệng Bối Bối, quỷ gạt người!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện