Nghe vậy, Tô Bối nhếch môi, khập khiễng đi đến đâu giường bấm chuông.

Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống tức giận đến toàn thân đau đớn: “Văn Quốc Đống... Rốt cuộc ông fà người

một nhà với ai?"

Văn Quốc Đống nhíu mày, nhìn mất cá chân sưng vù của Tô Bối: “Bà không thấy chân Tô Bối cũng bị trật?

Chăng fẽ cũng tà cô ấy cố ý?!”

"Tôi không nói sai mà... Tô Bối chính fà cái đồ sao chổi... Dính vào cô tiên không có chuyện tốt!"

Tô Bối khập khiếng còn muốn đi dọn dẹp mớ hỗn độn trên mặt đất, Văn Quốc Đống thấy thế tớn tiếng

quát: "Ra bên ngoài ngôi đi, chỗ này sẽ có người sẽ dọn dẹp!"

" "

Tô Bối rụt người Êại run rẩy, ngoan ngoãn ra cửa.

Một nhóm bác sĩ hùng hùng hổ hổ chạy tới.

“UI... Đau đau đau...”

Lâm Quyên sống trong nhung tụa nhiêu năm như vậy, nhìn da thịt non mịn trên đùi bị phỏng ra bọt nước đau

đến nín thở.

“Đô sao chổ”

Bác sĩ kiểm tra chứng chóng mặt đột ngột của Lâm Quyên, khẽ thở dài, dặn dò nói: "Văn phu nhân... Loại

tình huống này là tình huống ngẫu nhiên, không có vấn đê gì lớn... Thân thể của bà không thể có cảm xúc

dao động quá lớn..."

“Nếu không phải nó chọc tôi tức giận... Tôi làm sao có thể như vậy!”

Diện tích bỏng lớn, được chăm sóc kỹ càng thì tốt... Lỡ may không chú ý thì sẽ để lại những vết sẹo khó coi.

Nghĩ tới đây, Lâm Quyên hận Tô Bối đến nghiến răng: “Con tiện nhân kia chính là cố ý!”

“Lâm Quyên! Bà đủ rồi!”

Lâm Quyên không ngừng kêu đau, Văn Quốc Đống không chịu nổi phiên phức, bảo bác sĩ tiêm thuốc an

thần.

Phòng bệnh ôn ào hơn nửa ngày lúc này mới yên tĩnh trở lại.

Sau khi y tá đi hết, Văn Quốc Đống vừa đóng cửa phòng, nhìn Tô Bối đang ngôi im lặng.

“Chân bị trật?”

Tô Bối gật đầu, không lên tiếng.

“Câm?!”

Văn Quốc Đống nhíu mày đi tới bên cạnh Tô Bối, một tay kéo người vào trong ngực: “Chân nâng lên, ba

nhìn xem..."

Tô Bối khó chịu giãy dụa thân thể: “Con không sao...”

Một tay Văn Quốc Đống đặt người xuống ghế sofa, nhấc đôi chân nhỏ bé của Tô Bối lên kiểm tra một phen,

^AZ“ XÀ . L4 vw

cuối cùng hai tay nắn chặt.

“Rốp” một tiếng, Tô Bối còn chưa lấy lại được tinh thân sau cơn đau ở chân.

Văn Quốc Đống đã đè người xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Bối: “Tối hôm qua để Văn Lê

chạm vào con?!”

Nghe vậy, đáy mắt Tô Bối hiện lên một tia châm chọc, nhấc chân dùng sức đạp ở trên ngực Văn Quốc Đống:

“Cục trưởng Văn, ngài còn không biết rõ ràng quan hệ giữa chúng ta..."

Văn Quốc Đống trở tay nắm chân Tô Bối kéo vào trong ngực, cau mày nhìn Tô Bối: “Con muốn quan hệ

gì?!

Tô Bối nhếch môi, ngước mắt nhìn người, gần từng chữ: "Con không muốn liên quan đến ba."

Nói xong thì rút chân về muốn đứng dậy.

Văn Quốc Đống thấy thế, một tay ôm Tô Bối tên đùi: “"Không phải tà do ba bảo con dọn ra khỏi phòng ngủ

chính, con cảm thấy không thoải mái sao? Bây giờ ông đây đã trang trí phòng ngủ của con giống hệt như

phòng ngủ chính, thoải mái chưa!?!?"

Nghe vậy, Tô Bối thân sắc phức tạp nhìn Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống... Ba có bệnh..."

Bệnh cũng không nhẹ.

Lời còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã hôn fên, đôi tay không thành thật tượn fờ trên người Tô Bối.

“Nếu ba không có bệnh, túc trước tầm sao có thể tầm con chảy nước dâm đây giường?!”

Tô Bối tiếc Lâm Quyên đang ngủ say, cụp mắt nhìn Văn Quốc Đống đang dân động dục.

“Cục trưởng Văn... Vợ ngài còn đang nằm bên trong...”

Văn Quốc Đống nheo mất, bàn tay bóp tấy bâu ngực của Tô Bối cách tớp quân áo hung hăng nhéo nhéo

núm: “Rốt cuộc con muốn thế nào?!”

Tô Bối Pạnh nhạt cười: “Con nào có ý nghĩ gì? dù sao ở trong fòng Văn cục... Con chẳng qua chỉ tà gái mại

dâm không phải sao?"

Cả người Văn Quốc Đống cứng đờ: “Tô Bối...”

Tô Bối ngôi ở trên người Văn Quốc Đống, đột nhiên tự mình cởi váy dài trên người xuống, nửa người trên

trân trụi tràn đây dấu vết xanh tím.

“Cục trưởng Văn... Trên thế giới này không chỉ có mình ngài fà đàn ông...”

Nói xong, Tô Bối đưa tay sờ sờ nhũ nhi trắng noãn trước ngực: “Ít nhất ở trong tòng Văn Lê, con vẫn tà vợ

của anh ấy đúng không..."

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nói xong, sắc mặt đen đến khó coi.

Tô Bối tơ đễnh: “Lúc trước không phải ba khen con thông minh, biết vợ cùng tình nhân nên chọn cái nào...

Trước kia tà con tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ con chỉ muốn cùng Văn Lê..."

Còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã ôm tấy Tô Bối đặt tên sô pha, cúi đâu ngậm tấy núm vú đỏ sẫm.

“.-\ ”?

Tô Bối ôm đâu Văn Quốc Đống, nhìn Lâm Quyên bên trong. "Ba... Vợ ba còn ở đây..."

Nghe vậy, đột nhiên Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đứng tên, bóp mông Tô Bối đặt người ngôi tên một cái

giường khác bên cạnh Lâm Quyên.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện