Lâm Quyên buôn bực nhìn Văn Quốc Đống: “Không có việc gì anh động vào phòng tụi nó tàm gì?”
"Đúng vậy ba... Đồ đạc trong phòng chúng con đều tà con và Bối Nhi tự mình chọn... Ba fàm sao có thể..."
Văn Quốc Đống nhìn tờ báo, ánh mắt cũng không nhấc fên chút nào: “Đổi kiểu trang trí, cũng đỡ để cho tụi
nó ở chán thì náo foạn đòi dọn ra ngoài ở..."
“Anh đã nuông chiêu nó rôi! Cho dù gia đình chúng ta có tồi tệ đến đâu, thì có thể tệ hơn cái nhà nông thôn
ở quê nó không!?!”
Văn Lê há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói, chịu đựng rồi mới nuốt xuống.
Nhưng đâu óc Lâm Quyên giống như tà đả thông công tắc gì đó, mượn chuyện Tô Bối dọn ra ngoài, tại quở
trách một trận.
Văn Lê nhịn nửa ngày, thật sự nhịn không được muốn mang Tô Bối đi, kết quả bị Lâm Quyên ngăn tại.
"Mẹ con nằm viện fâu như vậy, nó tầm con dâu cũng chưa từng tới hâu hạ, chỉ đến thăm rồi bỏ đi?! Nó coi
mẹ tà cái gì?”
“Tôi chưa từng thấy qua người vợ nào không hiểu tễ nghĩa như vậy! Ba mẹ trong nhà chưa từng dạy qua?
Nhà nghèo khó chính tà không có giáo dục!”
“Me I?? “Mẹ nói sai chắc?! Mẹ nằm viện nửa tháng này có gặp nó lúc nào không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Văn Lê khó xử nhìn Tô Bối: “Bối Nhi, nếu không đêm nay em ở lại với mẹ?!”
Tô Bối nhẹ giọng đáp lại: “Anh có việc thì vê trước đi... Chỗ này có em."
Nhận được những lời này, Văn Lê không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai anh tới đón em...”
`
“Ư ”
Trong con ngươi rũ xuống của Tô Bối chứa đây lạnh lẽo, Văn Lê vĩnh viễn luôn là như vậy, đối mặt với Lâm
Quyên sẽ chỉ đẩy cô ngoài.
Văn Quốc Đống thấy Văn Lê muốn đi, đột nhiên lên tiếng: "Lão Lý là tài xế của ba, muốn đi thì tự mà đón
xe..."
“Ba...” Văn Lê giật mình, khiếp sợ nói: “Con vê Văn gia.”
Đáy mắt Tô Bối lại lạnh một phân, Văn Quốc Đống liếc nhìn Tô Bối: “Phòng vừa sửa sang xong... Tự mình
ở phòng khách."
“Vâng...”
*
Văn Lê vừa đi, lực chú ý của Lâm Quyên liên đặt ở trên người Văn Quốc Đống, chọc cho Văn Quốc Đống
không kiên nhẫn trốn vào phòng khách bên ngoài phòng bệnh.
Lâm Quyên thấy thế không nhịn được tức giận trong lòng, liếc mắt nhìn Tô Bối một cái: “Thất thân làm gì!?
Còn không biết gọt táo cho tôi..”
“Được...”
Tô Bối càng ung dung bình tĩnh, trong lòng Lâm Quyên lại càng nghẹn thở.
“Cô có biết gọt táo không? Có biết táo này đất bao nhiêu không? Bảo cô gọt thành như vậy làm sao ăn?!”
“Được rôi được rôi! Đừng gọt nữa!”
"Bả vai tôi có chút không thoải mái, lại đây bóp vai cho tôi..."
“Trời! Nhẹ một chút! Có biết bóp vai không?!”
“Không biết cái này, không biết cái kia. Một chút tác dụng cũng không có. Nữa phân nhỏ cũng không bằng
đứa nhỏ nhà họ Hạ kia, ngoại trờ khuôn mặt, cũng không biết rốt cuộc Văn Lê coi trọng cô ở điểm nào?”
Tô Bối vì đứa bé trong bụng, nhịn đến giờ ăn cơm tối.
Phòng VIP của bệnh viện có chuyên gia phụ trách phục vụ ăn uống cho bệnh nhân, chỉ tà túc đô ăn buổi tối
được đưa tới.
Lâm Quyên tiếc Tô Bối, trâm giọng nói: "Mắt mù rồi?! Còn không qua đây!?”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Bà tại muốn tầm gì?”
“Tôi tàm cái gì? Để nó hâu hạ tôi ăn một bữa cơm... Làm khó nó rôi!?”
`
Tô Bối cười cười: “Ba... Không sao đâu...”
Văn Quốc Đống tiếc mắt nhìn Tô Bối, xoay người trở vê phòng khách.
Lâm Quyên mắng chửi hùng hổ một hôi rôi đi toifet, Tô Bối tiếc nhìn túi xách của mình.
Sau khi bà ta quay tại, Tô Bối chịu khó nhẫn nhịn đối với sự khó dễ của Lâm Quyên.
Từ đâu tới cuối không có chút cảm xúc bất mãn nào, mãi cho đến khi Văn Quốc Đống nhìn không nổi nữa,
giận dữ mắng mỏ vài tiếng.
Lâm Quyên mới hậm hực khoát tay: “Được rồi! Lấy hết đi! Nhìn anh ăn cơm cũng không có khẩu vị gì!”
Tô Bối cúi đâu thu dọn đồ ăn, Lâm Quyên đi tới giường, kết quả chưa đi được hai bước thì cả người mệt
mỏi ngã xuống đất.
Trong nháy mắt khi Lâm Quyên ngã xuống đã kéo Tô Bối qua tàm đệm thịt người, thế nhưng Tô Bối 'tỡ tay'
đánh đổ chén canh nóng hổi trong tay, toàn bộ nước canh tạt vào đùi Lâm Quyên, Lâm Quyên đau đớn kêu
rên ra tiếng.
“A...” Lâm Quyên ôm đùi đau kêu tên: “Tô Bối... Đồ đê tiện!”
"Mẹ... mẹ £fàm sao vậy... mẹ..."
Tô Bối vội vàng tiến tên, dưới chân mãnh fiệt trượt đem trong chung còn dư tại canh, tại đá ngã đến Lâm
Quyên trên chân.
"Ah... Tôi sẽ giết cô..."
Thấy vậy, Tô Bối mới cuống quít hướng bên ngoài hô: "Ba... Ba...”
Lúc Văn Quốc Đống đi vào, đã thấy Lâm Quyên dữ tợn trừng mắt nhìn Tô Bối: “Chuyện gì xảy ra?”
Tô Bối không ngừng tắc đâu: “Con, con cũng không biết... Con đang thu dọn đồ ăn, mẹ đột nhiên kéo tay
con ngã ra như vậy..."
Văn Quốc Đống nhìn tàn da đỏ bừng trên chân Lâm Quyên: “Đi gọi bác sĩ...”
“À... Được.”
“Quốc... Quốc Đống... Nó! Nó cố ý!” Lâm Quyên nghiến răng nghiến tợi trừng mắt nhìn bóng tưng Tô Bối.
Văn Quốc Đống xoa xoa huyệt thái dương: “Lâm Quyên..: Bà âm 1 đủ chưa...”