Tô Bối nghe Lâm Quyên nói xong thì hơi cúi đâu, tời nói tuy rằng khó nghe.
Nhưng rốt cuộc Lâm Quyên cũng nói trúng nửa câu sau.
Văn Lê dắt Tô Bối, nghe tiếng nhvíu mày: “Mẹ... mẹ...”
“Đừng gọi tôi tà mẹ, tôi không có đứa con trai như anh! Từ khi kết hôn đến nay chưa từng £àm một chuyện
gì khiến tôi thoải mái!”
Ánh mắt nLâm Quyên ghét bỏ tiếc nhìn ở trên người Tô Bối: “Hơn hai năm, tôi chỉ cân ở nhà nuôi con gà
mái già, bây giờ nó cũng đẻ cho tôi được cả một ổ trứng!"
“Anh xem cái nguười mà anh cưới vê?! Ngay cả con gà cũng không bằng!”
Nghe bà ta nói vậy, Tô Bối nắm chặt tay Văn Lê, dưới mất hiện tên một chút tức giận.
Ị??
Trên mặt Văn Lê hiện tên một tia khó xử: “Mẹ! Là con không muốn có con! Không tiên quan đến Bối Nhi
“Anh không muốn có con!? Không phải tà cô ta không thể sinh con sao!? Nhà chúng ta chỉ có con fà con
một, mấy người chú trong nhà ai cũng có vài anh chị em! Con không có mấy đứa bé thì tương £ai con chỉ ăn
thiệt thòi!”
Nói xong, Lâm Quyên tại nhấm mũi nhọn vào Văn Quốc Đống: “Ông tà người đứng đâu một nhà, ông tới
nói một câu!"
"Tùy tụi nó đi..."
Vừa nghe lời này, trong nháy mắt Lâm Quyên nổi lửa giận: “Tùy bọn nó đi!? Năm đó nếu như không phải
anh không chịu có đứa thứ hai... Thì tôi phải mỗi ngày trông coi Văn Lê, mỗi ngày giống như bây giờ sao!?"
“Được... Tôi vì cái nhà này tận tâm tận lực duy trì, nhưng cuối cùng lại trở thành một kẻ độc ác trong miệng
mấy người!?"
Nghe vậy, Văn Quốc Đống khó chịu liếc nhìn bàn tay siết chặt đan mười ngón tay của Tô Bối và Văn Lê,
không kiên nhẫn muốn nới lỏng cổ áo, bàn tay mới vừa duỗi đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Tô Bối thấy thế, như cười như không liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống.
Lâm Quyên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tô Bối, cao giọng nói: "Kết hôn hai năm trong bụng không có
động tĩnh! Người không biết còn tưởng rằng Văn Lê nhà chúng ta không được!”
“Mẹ! Mẹ đang nói lung tung cái gì? Con thấy người quấy rây cái nhà này gà chó không yên không phải Bối
Nhi! Mà là mẹ!”
Lời nói của Lâm Quyên giống như đâm trúng thân kinh mẫn cảm của Văn Lê.
Văn Lê cao giọng cả giận nói: “Mẹ bây có khác cô út một chút nào đâu! Cả ngày không có việc gì cũng kiếm
chuyện, nóng nảy dễ giận, động một chút là nổi điên, cũng không trách dượng út sẽ ngoại tình! Nếu mẹ vẫn
cứ tiếp tục như vậy, không chừng có một ngày ba cũng sẽ vượt quá giới hạn!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Văn Quốc Đống lập tức thay đổi: "Văn Lê!! Anh cút ra ngoài cho tôi!”
“Con... Văn... Văn Lê...”
Lâm Quyên nghe xong lời nói của Văn Lê, tức giận đến ôm ngực: “Mẹ vất vả khổ cực nuôi dưỡng con hơn
hai mươi năm, ở trong lòng con mẹ chính là người như vậy!!"
Văn Lê đỏ mặt, quay đâu đi không nhìn Lâm Quyên.
“Văn Quốc Đống! Có phải anh cũng ngoại tình rồi không?! Có phải hay không? Có phải anh nhốt tôi ở đây
để nhường chỗ cho con tiện nhân bên ngoài của anh không!?”
Văn Quốc Đống nóng nảy nhéo giữa mày: “Bà £ại nổi điên cái gì?! Tôi thấy Văn Lê cũng không nói sai!”
"Kế hoạch ban đâu tà hôm nay đưa bà xuất viện, nhưng tôi thấy bà bây giờ như thế này, vậy bà cứ tiếp tục ở
tại mấy ngày!!"
Tô Bối cúi đâu không nói một tời vê trò hê của cả nhà này, Nghe Lâm Quyên bị con trai và chông, người mà
bà coi như báu vật mắng mỏ, trong tòng cô vui mừng khôn tả.
Nhất tà câu nói kia của Lâm Quyên nhường chỗ cho người phụ nữ bên ngoài của Văn Quốc Đống, nghe đến
đó.
Không hiểu tại sao Tô Bối tại cảm thấy khoái cảm vặn vẹo đột nhiên dâng fên trong fòng...
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống nhả ra, thái độ tập tức mêm nhũn: “Em không ở nữa...Quốc Đống... Em
Ị??
muốn về nhà
Ánh mắt Văn Quốc Đống fạnh fẽo nhìn về phía Văn Lê cùng Tô Bối: “Vê nhà! Trở về fàm cái gì! Văn Lê
và vợ nó dọn ra ngoài, hai ngày nay tôi phải tiếp tục đi công tác, bây giờ bà trở vê cũng chỉ ở nhà một mình."
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Quyên £ại xụ xuống, chẳng qua ngại Văn Quốc Đống còn ở đây, không tiện trực tiếp
phát tác.
“Dọn ra ngoài rồi?! Vì sao dọn ra ngoài? Lại tà ý của Tô Bối!?”
`
Văn Lê nhìn Tô Bối vẫn tuôn cúi đâu: “Mẹ, chúng con cũng cân thế giới hai người."
I??
“Thế giới hai người! Tôi thấy chính tà cô ta không an phận! Có ý đồ gian xảo khác
Văn Quốc Đống ngôi trên sô pha, tiện tay rút tờ báo: “Chuyển đi cũng tốt, vừa fúc tôi trang trí sửa tại phòng
ngủ kia."
“Văn Quốc Đống! Anh có ý gì?”
“Ba...” Văn Lê nghi hoặc nhìn Văn Quốc Đống: “Con và Bối Nhi dọn ra ngoài, nhưng đó cũng f£à nhà của
chúng con... Sao ba có thể như vậy... Vậy sau này con và Bối Nhi vê ở đâu?"
Nghe anh hỏi, Văn Quốc Đống hừ tạnh một tiếng: “Sửa tân trang tại cũng không phải không để phòng cho
các con!”