Tô Bối chật vật rút chân £ạ1, nhào vê phía Văn Quốc Đống.
Lúc này đã gân đến mùa hè.
Văn Quốc Đống mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo hơi mở.<bvr><br/>Tô Bối nhanh chóng đè lên người
Văn Quốc Đống, bàn tay trắng nõn nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi trên người Văn Quốc Đống, cúi người cắn
mạnh một cái trnên cổ người đàn ông.
Hai tay Văn Quốc Đống vừa mới đỡ được thân thể Tô Bối, thì trên cổ truyên tới cơn đau, Tô Bối vừa mút
vừa cắn, trên cổ cảm giácu đau đớn.
“Shh... Nhẹ một chút...”
Tô Bối nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đâu lưỡi liếm liếm vết răng đỏ tươi trên cổ Văn Quốc Đống: “Giấu kỹ
một chút, để mẹ nhìn thấy sẽ không tốt."
Nói xong, chợt nghe thấy phía trước Văn Lê đột nhiên mở miệng: “Chú Lý... Con đường này có phải là
đường vòng không?!?"
“A?! Có, có phải không? Tôi nhớ con đường này rất gân...”
`^
“Ô ”»
Nghe tiếng, Tô Bối ngồi dậy sửa sang lại mái tóc và tà váy lộn xộn, không thèm quan tâm sắc mặt khó coi
của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống sở sở vết răng rõ ràng trên cổ, nghiêm trang cài cúc áo sơ mi.
Mãi cho đến khi ba người xuống xe ở trước cổng bệnh viện, Văn Lê cũng không phát hiện ra dị thường của
hai người phía sau.
Sau khi Tô Bối xuống xe liên gọi Văn Lê lại: “A Lê... Em thấy hơi thiếu máu, anh lại đây đỡ em một tay..."
Văn Lê thấy sắc mặt Tô Bối tiêu tụy, đau lòng tiến lên ôm lấy Tô Bối: “Mệt mỏi? Vừa lúc tới bệnh viện, có
muốn khám luôn không?”
"Không cân... Nghỉ ngơi một lát là được rôi."
Tô Bối nằm ở trên vai Văn Lê, hữu khí vô lực thấp giọng nói: “Có thể mẹ không muốn gặp em... Anh thăm
mẹ xong thì đưa em về nhà được không?"
Lâm Quyên nằm viện nửa tháng nay, cô không chỉ không đến thăm, ngay cả lời hỏi thăm cũng không thèm
hỏi.
Cô không muốn đến bệnh viện gây phiên phức khi đang mang thai.
Nghe vậy, Văn Lê có chút do dự: “Ba còn ở đây... Mẹ sẽ không quá đáng...”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống đi ở phía trước nhất, hạ giọng nói: "Em có hơi sợ ba..."
Bây giờ cô không sợ Lâm Quyên quá đáng, mà sợ Văn Quốc Đống.
Lân trước Văn Quốc Đống làm tình với cô dưới mí mắt Văn Lê, cô nên ý thức được Văn Quốc Đống là một
kẻ điên.
Sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô không biết Văn Quốc Đống có thể điên đến mức nào.
Văn Lê trấn an vỗ vỗ sau lưng Tô Bối: “Ba là mặt lạnh tim nóng, đừng nhìn ông ấy mắng anh hung ác như
vậy, quay đầu còn không phải là cho anh tiên..."
Nói xong, Văn Lê dừng một chút, nói: "Hôm nay em đi đường không nổi, không phải ba còn tự mình ôm em
lên xe rồi sao... Đừng sợ..."
Hô hấp Tô Bối không được tự nhiên ngừng lại, thân sắc phức tạp nhìn vẻ mặt ngốc bạch ngọt của Văn Lê.
Bây giờ cô nhất thời không biết Văn Lê rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu.
Lâm Quyên nằm chính là bệnh viện tư nhân lúc trước Văn Tuyết ở, phòng bệnh VIP có tất cả các dịch vụ.
Mặc dù là vậy, chân trước Tô Bối vừa bước ra khỏi thang máy, chân sau liên nghe thấy tiếng Lâm Quyên
mắng chửi oang oang.
“Các người có liên lạc với Văn Quốc Đống không? Ông ta ở đâu? Rốt cuộc ông ta ở đâu?”
“Văn phu nhân... Thân thể cảm xúc của bà hiện tại không thể quá kích động...”
“Các người tìm Văn Quốc Đống cho tôi! Mau đi!”
Lâm Quyên hổn hển ở trong phòng bệnh đập loạn một trận: “Tốt... Văn Quốc Đống ông rất tốt! Nhốt tôi từ
nhà cũ sang đến nơi này, chính ông ta lại ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt! Ông ta được lắm!”
“Văn phu nhân...”
“Cút! Đều cút cho tôi!”
Tâng một viện dưỡng lão chỉ có hai phòng VIP cao cấp , phân còn lại của tâng lâu đã được biến thành không
gian giải trí.
Trong hành lang yên tĩnh, thanh âm cuồng loạn của Lâm Quyên truyên vào trong tai ba người.
Văn Lê nghe thấy tiếng mắng tức giận của Lâm Quyên, nhíu nhíu mày, có chút do dự nhìn Tô Bối: “Ba, nếu
không... Bối Nhi khỏi cân đi vào đó..."
Văn Quốc Đống liếc mất nhìn Tô Bối đang do dự đứng ở cửa phòng bệnh: “Mẹ con là mẹ chồng cô ấy... Mẹ
chồng nằm viện nửa tháng cô ấy làm con dâu cũng không thèm nhìn thì tính là chuyện gì?!"
Tô Bối nhéo nhéo tay Văn Lê: “Được rôi, vào đi...”
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống nhốt ở nhà cũ, nghe được tin tức Diệp Liệt Thanh ngoại tình, trong lòng vẫn
luôn không yên lòng với Văn Quốc Đống.
^2?2 „`
Bà muốn lợi dụng việc sinh bệnh này để từ nhà cũ trở vê Văn gia, kết quả náo loạn nửa ngày, sấm to mưa
nhỏ, trực tiếp bị Văn Quốc Đống đưa vào viện an dưỡng.
Sớm biết mình sẽ rơi vào tình trạng ngày hôm nay, lẽ ra bà không nên vì thể diện mà đem Tô Bối đi nhà cũ!
“Tô Bối chính là đô xúi quấy! Có nó năm nay sẽ không có một chuyện hài lòng!”
y y y
Lâm Quyên vừa mắng xong, Văn Quốc Đống liên dẫn Tô Bối Văn Lê vào cửa: “Còn có sức lực mắng chửi
người, xem ra bà gân như đã bình phục rồi."
“Quốc... Quốc Đống... Sao ông lại tới đây?”
Văn Quốc Đống liếc xéo người một cái không nói gì, sau đó Văn Lê đi vào liên lên tiếng: "Mẹ... Sao mẹ có
chuyện gì đêu trách Bối Nhi?"
Lúc này Lâm Quyên mới nhìn thấy Tô Bối trốn ở bên cạnh Văn Lê: “Sao không thể trách nó? Nếu không
phải nó thì tôi có thể nằm viện! Nó chính là cái đô sao chổi! Chờ xem đi! Ngôi sao tai họa này sớm muộn gì
cũng quấy rây Văn gia gà chó không yên!”