Khóe mắt Diệp Liệt Thanh giật giật, hiện tại hắn ta đã hiểu mời thân thì dễ mà tiễn thân mới khó: “Văn Lê

còn chờ ở bên ngoài..."

Tô Bối không gấp không vội tiếp tục uống ngụm trà: “Chơi gái đối với đàn ông cũng không bị ảnh hưởng

gì...

"

Văn Quốc Đống dám dùng danh nghĩa mại dâm đưa cô vào đồn, rất tốt...

Nghĩ tới đây, chén giấy trong tay Tô Bối trong nháy mắt bị bóp nát, quay £ại nhìn khuôn mặt Diệp Liệt

Thanh đang tỏ vẻ không tiên quan đến mình.

“Chuyện này chưa xong.”

Diệp Liệt Thanh xoa trán, trừng mắt nhìn Văn Uyển: "Sao chỗ nào cũng có em tham gia náo nhiệt?”

Văn Uyểh nhún vai: "Liên quan quái gì đến tôi! Các người tầm việc không tử tế thì trách tôi? Có bệnh!”

Tô Bối một mực ngôi ở bên trong đến buổi chiêu, mặc kệ Diệp Liệt Thanh có thuyết phục như thế nào, Tô

Bối cũng không chịu nhúc nhích một bước.

"Anh cả... Thân tiên các người đánh nhau, đừng tàm khó phàm nhân chúng em..."

Diệp Liệt Thanh cũng thật không ngờ Tô Bối nhìn mỏng manh mêm mại yếu ót, trong nội tâm lại cứng rắn

như vậy.

Bất kể họ họ ra chiêu mêm, cứng... Đối phương đêu có thể tiếp nhận, thậm chí còn để cho bọn họ chạm trúng

cái đinh mêm mà rút lui.

Văn Quốc Đống từ khi biết Tô Bối không có ở văn phòng luật sư, sau khi gọi điện thoại thì vẫn luôn chờ

điện thoại của Tô Bối.

Cuối cùng lại chỉ đợi được Diệp Liệt Thanh.

Văn Quốc Đống trâm mặt đi vào cục công an, đứng ở cửa phòng thẩm vấn, bình tĩnh nhìn Tô Bối nhàn nhã

uống trà.

“Có đi hay không?”

Tô Bối cụp mắt tiếp tục uống một ngụm trà: “Chưa ăn cơm, không có sức, đi không nổi...”

Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống bước nhanh tới, ôm ngang Tô Bối lên.

Tô Bối không kịp phản ứng, tay nhanh hơn người một bước ôm lấy cổ Văn Quốc Đống.

Chỉ là vừa nghĩ tới Văn Lê còn ở bên ngoài, Tô Bối lại nhanh chóng thu tay vê.

“Ba... Ba điên rôi!?”

Văn Quốc Đống thấy động tác của Tô Bối theo bản năng ôm chặt hắn, cuối cùng lại thu tay vê, trong con

ngươi hiện lên một tia tức giận: “Lúc trước thời điểm con câu xin ông đây chơi con, sao lúc đó không nói ba

điên rôi?!"

Tô Bối cả kinh, nhìn Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển đứng ngay cửa, xấu hổ phẫn nộ nói: “Văn Lê còn ở bên

cạnh!”

Văn Quốc Đống trâm mặt, ôm lấy Tô Bối đi ra ngoài.

Văn Lê vẫn luôn chờ ở bên ngoài thấy cảnh này, ngẩn người: “Ba?! Sao ba lại tới đây?! Bối Nhi làm sao

vậy?!”

Tim Tô Bối trong nháy mắt đập mạnh: “Em có chút không thoải mái... Ba...”

Nói được một nửa, đã bị Văn Quốc Đống thô bạo cất ngang: “Đứng ở đây không ngại mất mặt!?”

Văn Lê bị Văn Quốc Đống quát một tiếng, thân thể run rấy: “Con không...”

Văn Quốc Đống không để ý tới Văn Lê, ôm Tô Bối rời đi, mãi cho đến khi ra tới cửa, thấy Văn Lê còn ngốc

đứng tại chỗ, trâm giọng quát: "Còn không cút lại đây! Cũng muốn tôi tới mời anh!?”

Nghe tiếng quát, Văn Lê khúm núm bước nhanh theo sau.

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối ngôi vào ghế sau, Văn Lê thấy thế liên ngôi theo.

Nhưng anh tại bị ánh mắt của người trước tàm cho giật mình: “Không thể ngồi phía trước!?”

Tô Bối ở trong xe co quắp nhìn Văn Lê, chỉ thấy Văn Lê há miệng, cuối cùng vẫn đóng cửa xe, ngồi vào ghế

tái phụ.

Văn Quốc Đống thoáng nhìn vết bâm tím trên cổ Tô Bối, ánh mắt tạnh xuống vài độ, trâm giọng dặn dò tài

^⁄

xế: "Đi bệnh viện!"

Tô Bối căng thẳng, còn chưa kịp nghĩ nhiêu, chợt nghe Văn Quốc Đống tiếp tục quát tớn: "Nửa tháng không

thấy bóng dáng, chuyện mẹ con nằm viện có phải con cũng không biết?"

"Con... Con gân đây có chút bận..." Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói Văn Lê dân dân yếu đi.

Văn Quốc Đống tại không định cho người ta cơ hội giải thích, tên xe mắng Văn Lê từ đâu đến chân một

tần.

Mắng đến nỗi Văn Lê trực tiếp co người tại ở ghế tái phụ.

Tô Bối thấy thế, thân sắc tạnh tẽo, khó trách Văn Lê tại biến thành cái dạng như ngày hôm nay.

Lâm Quyên quá cưng chiêu, Văn Quốc Đống quá nghiêm khắc.

Trong túc Văn Quốc Đống răn dạy Văn Lê, Tô Bối tặng fẽ kéo dài khoảng cách với Văn Quốc Đống.

Ai ngờ cô vừa mới xích ra được một chút, Văn Quốc Đống tại duỗi tay ra, cả người trực tiếp bị Văn Quốc

Đống ôm vào trong ngực.

Trong tòng Tô Bối cả kinh, cô còn chưa kịp thoát khỏi vòng tay của Văn Quốc Đống, nụ hôn của người đàn

ông đã rơi xuống.

Một tay Văn Quốc Đống giữ chặt eo Tô Bối, một tay trực tiếp bóp vào ngực, dùng sức xoa nắn quả đào của

Tô Bối.

Tài xế tái xe phía trước nhìn thấy tình hình phía sau từ trong kính chiếu hậu, nhẹ nhàng hít một hơi, bất

động thanh sắc nhấn tên tấm chấn ở giữa xe.

Tô Bối khiếp sợ trừng mắt nhìn Văn Quốc Đống, dùng sức cắn đâu tưỡi Văn Quốc Đống một cái, mùi máu

tươi nồng đậm fan tràn trong miệng hai người.

Văn Quốc Đống buông Tô Bối ra, nuốt một ngụm máu nơi đâu tưỡi, xoay người đè cô ở dưới thân, bàn tay

to tớn có ý muốn sở vê phía đùi Tô Bối.

Con ngươi Tô Bối trâm xuống, cong chân đá vê phía Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống tạnh mặt chụp chân Tô Bối: “Không muốn dùng thì phá hủy nó?”

T.c SA t3 ¬hisana P “

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện