Sáng sớm hôm sau, Văn Lê tỉnh dậy với cơn đau khắp cơ thể, đặc biệt tà sự nóng rát ở sau tưng.
Văn Lê xoa xoa trán, chỉ thấy trên cổ tay đêu tà vết bâm tím, trong phòng tôn xộn khấp nơi.
Tô Bối nằm ngủ một bên, nửa người trên trần trụi cũng đây vết bâm tím.
Thấy vậy, Văn Lê nghiêng người ôm eo Tô Bối: “Bà xã... Chông xin tỗi... Tối hôm qua anh uống nhiêu quá,
cái gì cũng không nhớ rõ..."
Vẻ mặt Tô Bối mệt mỏi tránh tay Văn Lê ra: “Em hơi mệt ngủ thêm một £át... Nếu anh bận thì không cân để
ý đến em..."
Cô đã sớm biết Văn Lê uống nhiêu rượu sẽ có tật xấu đứt đoạn, sau khi rót rượu cho anh thì anh cũng sẽ
không nghi ngờ.
“Vậy sao được... Vợ yêu à chúng ta đã £âu không có cơ hội như vậy...”
Văn Lê mặt dày cọ cọ tưng Tô Bối: “Tối hôm qua uống nhiêu quá không có cảm giác, chúng ta tầm £ại £ân
nữa được không?”
Thân thể Tô Bối mất tự nhiên cứng đờ: “Em thật sự rất mệt...”
Nói xong, tơ đãng tộ ra dấu vết trên người.
Thấy vậy, sắc mặt Văn Lê trong nháy mắt liên thay đổi: “Vợ... Bà xã...”
Tô Bối thấy thân sắc Văn Lê mất tự nhiên, con ngươi ảm đạm, đột nhiên mở miệng nói: “A Lê, tối hôm qua
lân đâu tiên anh quá mức như vậy."
Chỉ thấy biểu tình trên mặt Văn Lê lại co quấp vài phân: “Bà xã, anh, anh không phải cố ý... Lân sau chúng ta
không uống nhiêu rượu như vậy nữa..."
Vẻ mặt Tô Bối nghi ngở nhìn Văn Lê, gật đâu qua loa: “Sau này uống ít một chút.”
“Được, được...”
Nói xong, Văn Lê vội vàng rời khỏi giường sofa.
Tô Bối nhìn bóng lưng bối rối của Văn Lê, nhíu mày trâm tư một lát.
Không đợi cô suy nghĩ sâu hơn, cửa phòng đã bị người bên ngoài đập âm âm.
Văn Lê nghe động tĩnh kịch liệt này bèn quấn khăn tắm chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
“Bà xã... Chuyện gì xảy ra?”
“Mở cửa!”
“Kiểm tra theo thông lệ.”
Văn Lê lau mái tóc chưa khô, vẻ mặt nghi hoặc: “Buổi trưa hôm nay kiểm tra theo thông lệ gì?”
Nghe thấy vậy, đâu óc Tô Bối nhanh chóng xoay chuyển, đông thời gửi tin nhắn cho Văn Uyển.
"Không biết, mở cửa đi."
Văn Lê vừa mở cửa, một nhóm ba cảnh sát đã xông vào, quét mắt nhìn gian phòng lạnh lùng nói: "Chúng tôi
đã nhận được tố cáo rằng ở đây có người tham gia hoạt động mua bán mại dâm.”
Nghe vậy, trong nháy mắt Văn Lê liên nổ tung lên: “Ai con mẹ nó mại dâm chơi gái!? Anh nói chuyện cho
đàng hoàng.”
Tô Bối nghe lời này, con ngươi nháy mắt lạnh xuống: “A Lê, đừng bốc đông... Tấn công cảnh sát là một
trọng tội."
Lúc này Văn Lê mới tỉnh táo lại, mỗi người Văn gia thân ở vị trí quan trọng, bọn họ chưa bao giờ để con
cháu Văn gia dính vào thói quen ăn chơi phú nhị đại.
Nhất là Văn Lê lo sợ Văn Quốc Đống nhất, bình thường đừng nói gây chuyện sinh sự, ngay cả nhìn thấy
cảnh sát cũng đi đường vòng.
Chỉ sợ nếu không chú ý sẽ bị người khác tố cáo trước mặt Văn Quốc Đống.
Người đàn ông dẫn đâu nặng nê nhìn Tô Bối, cùng với Văn Lê sau khi nghe Tô Bối nói đã an phận lại: “Mời
hai người phối hợp điêu tra với chúng tôi..."
Tô Bối bình tĩnh đưa giấy tờ cho Văn Lê: "Còn cân phối hợp thế nào?”
Người đàn ông nhận tấy giấy chứng nhận của Tô Bối xem một túc, sau khi xác nhận điêu gì đó, anh ta trâm
giọng nói: "Giấy chứng nhận hai người có chút vấn đề, đi cùng chúng tôi đến cục một chuyến."
Văn Lê nghe thấy vậy, trong nháy mắt nổi giận: “Chúng ta có thể có vấn đê gì!? Cô ấy tà vợ tôi! Chúng tôi
tà vợ chồng hợp pháp! Có thể có vấn đề gì!?"
Người đàn ông thấy Văn Lê cực kỳ bài xích Cục công an, ra hiệu cho hai người bên cạnh: “Dẫn đi.”
Tô Bối tạnh mặt, từ đâu tới cuối trên mặt không có một chút biểu cảm gì.
*
Cục.
Văn Lê và Tô Bối bị thẩm vấn riêng.
Tô Bối im tặng ngôi không rên một tiếng, mặc kệ cho người bên cạnh ám chỉ có thể gọi điện thoại cho người
nhà.
Từ đâu tới cuối, Tô Bối đêu không nói tời nào.
Người đàn ông dẫn Tô Bối vào nhíu mày, xoay người ra ngoài gọi điện thoại.
Tô Bối thấy thế, vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào.
Không bao £âu, Văn Uyển mắng chửi đĩnh đạc vọt vào.
“Mẹ kiếp! Bọn họ có phải có bệnh hay không?! Tùy tiện bắt người?!”
"Bọn họ đêu tầm theo quy tắc..."
Tô Bối cố ý nhấn mạnh hai chữ quy tắc, tông mày Văn Uyển bất giác giật giật.
“Vợ chồng hợp pháp đến khách sạn thuê phòng còn có thể bị bất!? Thật có ý tứ.”
Người đi theo sau thấy Văn Uyển ngăn cũng không được, không ngăn cũng không được.
`»
Văn Uyển không kiên nhẫn nhìn người: “Cô ấy tà chị dâu tôi! Bên cạnh tà anh trai tôi! Các anh điêu tra rõ
chưa?”
“Không điêu tra rõ thì tiếp tục điêu tra?! Điêu tra rõ thì để chúng tôi đi!”
Nghe vậy, Tô Bối ngôi ở vị trí cũ bình tĩnh uống trà, không hề nhúc nhích.
Văn Uyển tiếc mất nhìn Tô Bối, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chị muốn thế nào?”
Tô Bối Lạp cười cười với Văn Uyển: “Chờ với chị...”
Có thể chính Văn Quốc Đống cũng không nghĩ tới Văn Lê sẽ sợ hắn như vậy, đừng nói gọi điện thoại câu
cứu hắn.
Bây giờ sợ fà Văn Lê còn không dám để cho Văn Quốc Đống biết mình vào Cục cảnh sát.
Về phân cô... Văn Quốc Đống muốn ép cô chủ động chịu thua...
Bây giờ trong tay cô có Văn Uyển, cho dù Văn Quốc Đống muốn tốn thời gian, thì Diệp Liệt Thanh cũng
không nhất định muốn mất công cùng hắn.
Văn Uyển chợt nhạn ra gì đó, im tặng: “Không ngờ chị bắt em tầm con tin."
“May mà em bỏ học chạy tới cứu chị...”
Diệp Liệt Thanh ở đâu bên kia nhận được điện thoại của Văn Lê, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài, vẻ
mặt phức tạp.
Văn Uyển cùng Tô Bối điên cuồng tấn công Diệp Liệt Thanh, trong vòng nửa giờ câu chửi người cũng
không tặp tại.
Diệp Liệt Thanh vội vàng chạy tới, nặng nê nhìn Tô Bối: “Chuyện này fà hiểu tâm, người thực sự bị tố cáo
`»
tà người ở phòng bên cạnh hai người."
Nghe vậy, Tô Bối ngước mắt nhìn người đàn ông cao tớn thô kệch: "Hiểu tâm?”
Diệp Liệt Thanh nghe Tô Bối nhẹ nhàng nói, tông mày nhíu chặt: “Đúng £à hiểu £âm, chuyện này tà do
chúng tôi xử £ý không thỏa đáng, có yêu câu gì cô có thể..."
Tô Bối cười cười: “Tôi cảm thấy căn phòng này rất tốt, rộng rãi tại sáng sủa... Là các anh mời tôi vào... Bây
giờ tôi không có chỗ đi, muốn ở tại đây hai đêm, không quá đáng chứ?!"