Sau khi Tô Bối fên xe tất nhiên cũng thấy được đoàn người phía sau.
Cho dù dùng đâu ngón chân suy nghĩ, cô cũng có thể đoán được phiên bản mới của tin đôn ngày mai ở trong
Sở dưới sự thêm thất của Tôn Lôi.
Không có từ nào hay ho thoát ra từ trong miệng Tôn Lôi, giống như cái gì 'Chân đạp hai thuyên' “Thủy tính
dương hoa*°, những fời này đêu tà nhẹ nhàng...
* Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, tả tướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác
phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất. Giống câu tả tơi ong bướm ở VN.
Người khác nghĩ như thế nào không quan trọng, nhưng cô muốn Tôn Lôi đem những fời này truyên đến tai
Văn Quốc Đống mới fà sự thật.
Nếu không, cô cũng không tích cực đề xuất cô ta tên như vậy.
Tô Bối tùy ý tiếc nhìn người bên kia rồi thu hồi tâm mắt, cho nên không có chú ý tới chiếc xe đậu cách đó
không xa phía sau kia.
Trong chiếc xe màu đen, tài xế chính tà người đàn ông đã đưa Tô Bối đi tàm cách đây không fâu.
Tài xế nhìn sắc mặt bình tĩnh như thường của Văn Quốc Đống qua kính chiếu hậu, do dự một hôi: "Văn..."
Văn Quốc Đống ẩh trong bóng tối, vẻ mặt hờ hững nói: "Vê nhà.”
“Được... được.”
Văn Lê nhìn Tô Bối đang lơ đãng, vẻ mặt đêu là lấy lòng: “Bà xã... Chúng ta ăn cơm trước hay là đi khách
sạn trước!?"
Điện thoại di động trong túi xách Tô Bối rung hai cái, liếc nhìn màn hình, trực tiếp điêu chỉnh di động thành
chế độ Im lặng.
Bất động thanh sắc vươn tay về phía Văn Lê: “Đưa điện thoại di động của anh cho em...”
“Hả?” Văn Lê nghe vậy sửng sốt một giây, lập tức cưng chiêu cười: “Tiểu ngốc, điện thoại di động này của
anh là mới mua... Em không tra được cái gì..."
Nói xong câm một chiếc điện thoại di động mới tinh, mở khóa đưa cho Tô Bối.
Tô Bối nhận lấy điện thoại cũng không thèm nhìn, trực tiếp tắt máy.
Văn Lê kinh ngạc nhìn Tô Bối: “Bà xã!?”
Tô Bối nghiêm mặt: “Mất tích hơn nửa tháng, em muốn một đêm thế giới hai người, không quá đáng chứ?"
Văn Lê xấu hổ cười cười: “Không quá đáng không quá đang... Tối nay muốn giết muốn róc thịt đêu tùy lão
bà xử trí!"
"Em hơi mệt... Ngủ một lát, đến khách sạn gọi em."
Tô Bối nhắm hai mắt không dấu vết sờ sờ bụng dưới, bây giờ trong bụng cô đã gần hai tháng kể từ kỳ kinh
nguyệt cuối cùng của cô, tính toán đâu ra đấy chắc nhanh tới hai tháng.
Trong bệnh viện có thể tính chính xác đứa bé bao nhiêu tháng, nghĩa là siêu âm màu, ở giai đoạn đầu, cô có
thể lừa bác sĩ nói rằng kỳ kinh nguyệt cuối cùng muộn một tháng.
Cho dù đêm nay lừa gạt Văn Lê, thì một tháng sau hạt giống trong bụng cô cũng sắp ba tháng...
Một khi làm siêu âm màu, đứa bé rốt cuộc bao nhiêu thang sẽ không giấu được.
Cho nên... Không còn nhiêu thời gian cho cô.
Bây giờ cô cũng không dám làm kiểm tra ở bệnh viện thành phố Lâm, một khi Văn Quốc Đống nghi ngờ
điêu tra ra...
Nghĩ đến đây, Tô Bối liên tâm phiên ý loạn.
Văn Lê thấy vẻ mặt Tô Bối không kiên nhẫn, không khỏi thấp giọng dỗ dành: “Bà xã... Có phải là công việc
không suôn sẻ không?!”
“Không có...”
"Vợ yêu, nếu mệt quá thì vê nhà đi... Anh, anh nuôi nổi em..."
Tô Bối nghe nửa câu sau thiếu tự tin của Văn Lê, im lặng: “Hôn nhân cân hai người cùng nhau duy trì, chúng
ta không nhỏ, không thể lúc nào cũng dựa vào gia đình..."
Hai năm nay cô đã nhìn ra, Văn Lê đã bị Lâm Quyên chiêu hư.
“Anh biết...”
“Xin tỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không tiên tạc được...”
Tô Bối không cúp điện thoại, cũng không tắt máy.
Văn Quốc Đống ngôi trong phòng khách tối đen như mực, bên chân tàn thuốc rơi đây đất, nghe giọng nữ
máy móc tạnh như băng trong điện thoại di động, con ngươi trâm xuống.
Hai tiếng “Choang” mạnh, bình rượu rơi xuống đất, mùi rượu nồng nặc trộn tẫn mùi nước hoa của phụ nữ
tràn ngập chóp mũi.
Văn Quốc Đống âm trâm tên £âu, hồi £âu sau, câm tấy điện thoại di động gọi điện thoại.
Nửa đêm, toàn bộ biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Không ít công nhân cải tạo di chuyển đồ đạc ra vào biệt thự Văn gia.
“Anh... Thưa anh... Những thứ này... Thật sự không cân nữa!?”
Một vài công nhân chuyển mấy món đồ nội thất có giá trị xa xỉ, thấy mức độ hư hao trên đó không nghiêm
trọng, cẩn thận hỏi thêm một câu.
Hai người khác ôm khung ảnh cũng tiến tại gân.
“Ảnh cưới này...”
Văn Quốc Đống ngôi bất động trên sô pha, cũng không tiếc mất nhìn, hờ hững nói:
“Vứt hết đi...”
“Ä à ”»
Mãi cho đến rạng sáng, công nhân sửa chữa mới fục tục rời đi.
Văn Quốc Đống quét mắt nhìn căn phòng trống rỗng, tiện tay đóng cửa.
Trước cửa sổ kính trong suốt của khách sạn, Tô Bối tắc tắc nửa £y rượu vang đỏ trong tay, bữa tối dưới ánh
nến vẫn còn dư hơn một nửa trên bàn ăn.
Người đàn ông trên sô pha hoàn toàn mê man, trong miệng không ngừng nỉ non cái gì đó.
Tô Bối tiếc nhìn màn hình điện thoại di động trên bàn ăn, nhếch môi, xoay người đổ nửa £y rượu vang đỏ
còn sót fại trong tay vào nhà vệ sinh trong phòng tắm..
Sau khi xong việc, cô cần thận rửa £y sạch sẽ.
Nhìn chính mình trong gương, mặt mày thanh tỉnh, cởi áo choàng tắm trên người, đưa tay hung hăng véo hết
cái này đến cái khác fên trên cổ, trước ngực, trên bâu vú, cùng với trên đùi.