Tô Bối bỏ £ại một câu như vậy tiên cúp điện thoại.

Quả nhiên, không đến hai tiếng sau, Văn Lê tập tức gọi điện thoại tới.

Tô Bối tạnh tùng nhìn di động, trực tiếp tất máyvy.

Văn Lê gọi bao nhiêu cuộc Tô Bối tắt bấy nhiêu cuộc, cuối cùng dứt khoát mở chế độ im tặng, bắt tay chuẩn

bị tài tiệu tố tụng ty hôn.

Tô Bối nhìn tài tiệu trên tay, ncô đương nhiên sẽ không thật sự £y hôn.

Nhưng người Văn gia... Cảm giác tự cao tự đại quá mạnh mẽ, cô không thích foại cảm giác bị người khác dắt

mũi này.

[Bà xã, điện uthoại đi động của anh ở nơi khác hỏng rôi... Vẫn không mở được.]

[Bà xã em đừng nóng giận! Tối nay anh sẽ về thành phố Lâm!]

[Bà xã, em nghe điện thoại được không?]

[Vợ yêu...]

[Trước đó vợ yêu không phải vẫn nói muốn đi hải đảo nghỉ phép, mấy ngày nay chông em rảnh rỗi, chúng ta

cùng đi có được hay không?]

Văn Lê hết tin nhấn này đến tin nhắn khác giống như không cân tiên gửi tới, trái ngược hoàn toàn với nửa

tháng trước.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mất Tô Bối càng lạnh lùng hơn.

Buổi chiêu gân tan ca.

`

Vị giám đốc chăng bao giờ nhìn thấy người, đột nhiên nói với mọi người: “Tôi vừa nhận được tin tức, ngày

mai Cục trưởng Văn mới được bổ nhiệm sẽ đến công ty luật của chúng ta để chỉ đạo công việc, tối nay mọi

người sẽ tăng ca làm việc chăm chỉ.."

Nói xong, giám đốc đột nhiên nói với Tô Bối đang ngôi xuất thân: “Tiểu Tô, đến đây, cô qua đây..."

Tô Bối đoán được chủ ý của giám đốc, nhíu nhíu mày: “Giám đốc... tôi không...”

“AI... Tôi biết, tôi biết...”

Không đợi Tô Bối nói xong, giám đốc liên ngắt lời: "Ngày mai cũng không có chuyện gì khác, chỉ cân chăm

chỉ đi theo bồi người, những thứ khác không cân cô quan tâm..."

Tô Bối hít sâu một hơi, trâm giọng nói: "Giám đốc, gân đây thân thể của tôi không thoải mái, bằng không để

cho chị Tôn làm đi... Chị ấy càng thích hợp hơn tôi..."

Cô và Tôn Lôi đêu là trợ lý của Nghiêm Cần, từ lân trước Văn Quốc Đống tới đón cô, thái độ của mọi người

trong sở đối với cô cũng thay đổi.

Tôn Lôi trong tối ngoài sáng châm chọc khiêu khích cô không ít, nếu bây giờ có cơ hội "tốt" như vậy, đối

phương hẳn là rất hứng thú mới đúng.

Giám đốc ý vị thâm trường nhìn Tô Bối: “Không thoải mái thật sao?”

Tô Bối gật gật đâu, đưa mắt nhìn Nghiêm Cẩn vừa mới quay vê trụ sở: “Tôi đã xin anh Nghiêm nghỉ ngày

mai đi bệnh viện... Thật sự không được..."

Đột nhiên bị điểm danh Nghiêm Cẩn ngẩn người: “A... Đúng! hai ngày trước Tiểu Tô có nói với tôi..."

"Ai... Tiểu Tô, thân thể không tốt cũng đừng cố gắng chịu đựng... Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhấn này đã gây

đi... Trước kia vẫn là mặt trái xoan, bây giờ cầm nhọn đến nỗi có thể đâm người..."

Tôn Lôi vẫn chú ý động tĩnh bên này lập tức đứng lên, nói: "Giám đốc, Tô Bối không tiện, tôi có thể..."

Người trong văn phòng luật sư có ai không phải là yêu tinh ngàn năm, vương bát vạn năm.

Ai còn không biết trong lòng người ta có chút tâm tư này.

`

Tô Bối nhìn Tôn Lôi cười cười: “Vậy giám đốc các anh bận đi, tôi còn có chút việc.”

Văn Quốc Đống cô sẽ không bỏ cuộc, nhưng không phải bây giờ...

Lúc tan ca, Tô Bối cố ý đi trễ hai tiếng.

Sau khi xuống lâu, không có gì bất ngờ xảy ra cô gặp được Văn Lê đang câm hoa ở dưới lâu.

Văn Lê nhìn thấy Tô Bối đi ra vội vàng câm hoa nghênh đón: “Bối Nhi... bà xã...”

Tô Bối tạnh mặt nhìn người đàn ông mất tích gân nửa tháng, sắc mặt khô vàng, thân sắc tiêu tụy, dưới mất

quâng thâm đen nhánh.

Bây giờ bộ dáng này của Văn Lê, đừng nói fà người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, cho dù có đứng chung một

chỗ với Văn Quốc Đống, nói hai người tà anh em cũng chỉ sợ đều có người tin.

"Vợ yêu, đừng giận nữa, được không?"

Tô Bối tập tức vòng qua Văn Lê: “Anh nhận £âm người rôi, tôi không phải vợ anh...”

" Bối NhI... Vợ tốt... Chông thật sự bận rộn công việc..."

Văn Lê nắm chặt tay Tô Bối: “Bà xã... Em biết đấy, khởi nghiệp vừa bận vừa mệt, thời gian trước ba tại cất

đứt đầu tư, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào chính mình..."

"Không phải em vẫn muốn từ trong nhà dọn ra ngoài sao, anh cũng vì tương £ai chúng ta sau này thôi..."

Nghe đến đó, Tô Bối tiếc mắt nhìn Văn Lê uể oải tinh thân: “Ba cắt đứt đâu tư của anh?!"

Nghe vậy, Văn Lê khó xử gật gật đâu: “Ừm... Đêm sinh nhật em ba và dượng điên tục đầu tư cho anh mấy

khoản tiên..."

"Nhưng hơn nửa tháng trước, ba tại không có đâu tư, hạng mục mà anh tiến hành được một nửa thì tài chính

tại không theo kịp, cho nên hơn nửa tháng nay anh mới bận rộn không thấy bóng dáng đâu... Bà xã... Em

cũng không đau tòng cho anh chút nào..."

Văn Lê vừa nói vừa cọ tên người Tô Bối, Tô Bối nhíu mày, nhịn xuống ghét bỏ trong fòng.

"Em tầm sao biết, anh nói fà thật hay tà giả?"

Văn Lê thấy Tô Bối bớt giận mêm fòng, vội vàng nói: "Vậy em gọi điện thoại cho ba... Em tự mình hỏi ông

ấy... Nhân tiện hỏi ông ấy vì sao đột nhiên cắt đứt đâu tư..."

Nghe vậy, dưới đáy tòng Tô Bối cười tạnh một tiếng, vì sao cắt đứt đâu tư của anh, còn không phải tà bởi

`L^ ~ 2 ^ ^ ‹ 2

vì bà xã của anh không hầu hắn ngủ.

Văn Quốc Đống ngược tại rất biết cách tàm người, vì để cho người phụ nữ của con trai mình ngủ với mình,

theo tý tiên tấy tiên 'Đên bù' cho nó.

Không ngờ cô ngủ với Văn Quốc Đống, Văn Lê tại trở thành người được tợi.

“Được rôi, tạm thời tin anh một £ân.”

Văn Lê đang muốn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Tô Bối tiếp tục nói: "Tài tiệu tố tụng £y hôn em đã chuẩn

bị xong rôi, tân này không dùng được, sẽ có túc hữu dụng."

"Bà xã... Anh sai rôi... Anh đặt một khách sạn rất thú vị... Đêm nay anh mặc cho em tra tấn' có được

không..."

Nghe tời này, Tô Bối sờ sở hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn trong túi, chống tại cơn buồn nôn rồi tên xe Văn Lê.

Một màn này, vừa vặn bị Tôn Lôi và giám đốc sở tuật đi ra sau nhìn thấy.

Tôn Lôi thấy Tô Bối tên xe Văn Lê, nhịn không được tên tiếng: "Thật không nghĩ tới Tô Bối fà người như

thế..."

Giám đốc sở tuật kiến thức rộng rãi, mắt nhìn biển số xe sang trọng của Văn Lê, ánh mắt giật giật, ý vị thâm

trường nói: "Có một số việc không chỉ nhìn bê ngoài..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện