Tô Bối thu tay vê, không dây dưa cùng Văn Quốc Đống: “Tốt, nơi này tà Văn gia... Ba không đi, con đi.”

Nói xong, cô vén chăn tên muốn xuống giường.

Chân vừa rơi xuống đất, thân thể đã bị Văn Quốc Đống kéo trở về giường.

Văn Quốc Đống tấn thân đè trên người Tô Bối, bàn tay to bóp cầm Tô Bối, tạnh tùng nói: “Giận dỗi có thể,

nhưng phải hiểu được có chừng mực.”

“Ba có thể dung túng tính tình nhỏ nhen nhất thời của con...”

Hai tay Tô Bối ôm bụng, tạnh tùng nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: “Không cân...”

“Từ giờ trở đi, chúng ta câu vê câu, đường về đường.”

Văn Quốc Đống trâm mặt, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Bỡi.

Sau khi nhìn thấy đáy mắt quyết tuyệt của Tô Bối, bàn tay thả tỏng ném Tô Bối tên giường.

Không nói tiếng nào, xuống giường nhặt quân áo của mình fên, tập tức đóng cửa mà đi.

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống không có hành động dây dưa dài dòng, đáy mắt tối sâm.

Quả nhiên, tình hình hiện tại giống như cô dự đoán, bất luận là trong lòng Văn Lê hay là trong lòng Văn

Quốc Đống.

Sự tồn tại của cô chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng không sao, lại có thể tùy ý khống chế.

Lâm Quyên là người vợ danh chính ngôn thuận của Văn Quốc Đống, cho dù hiện tại không có cảm giác mới

mẻ, nhưng trong lòng Văn Quốc Đống cũng có tình cảm vợ chông mười mấy năm.

Mà cô đối với Văn Quốc Đống mà nói chỉ là có cảm giác mới mẻ, có thể thỏa mãn hắn ở trên giường, lại có

khoái cảm kích thích khi yêu đương vụng trộm.

Bây giờ cô muốn đối đâu trực tiếp với Lâm Quyên, người bị vứt bỏ chỉ có thể là cô.

Không lâu sau khi Văn Quốc Đống đóng sâm cửa đi ra ngoài, Văn Uyểh liên lén lút mò tới.

“Chuyện gì xảy ra?! Cãi nhau rồi!? Lúc trước không phải chị nói hai người không cãi nhau sao!?”

Ánh mất Tô Bối lạnh đi vài phân: “Đương nhiên không cãi được.”

Ngay từ đâu Văn Quốc Đống đã khinh thường tranh luận với cô, bởi vì trong mất hắn, quan hệ giữa bọn họ

hắn là người nắm giữ tuyệt đối quyên chủ động.

Dù sao, ai sẽ đi cãi nhau tranh chấp cùng với chim hoàng yến mình nuôi dưỡng?!

Điêu cô muốn chính là không bị Văn Quốc Đống coi như đồ chơi.

Văn Uyển kêu một tiếng, kéo áo ngủ tiến đến bên cạnh Tô Bối.

“Em nói thật cho chị biết! Loại lão già này chỉ là khẩu thị tâm phi! Nếu họ thực sự nghiện chị thì họ sẽ không

quan tâm chị là ai khi họ phát tình....”

“Bác cả của em là loại người lý trí và kiêm chế hơn, nếu ông ấy phát điên thì có thể gây ra hậu quả khó

lường, em khuyên chị vẫn nên cẩn thận hơn đi... Chơi đùa coi như xong.”

Tô Bối cau mày khi nghe những lời nói chín chắn không phù hợp với tuổi tác của Văn Uyển: “Tuổi em còn

nhỏ mà sao nói chuyện cứ như một người già đã trải qua hàng ngàn khó khăn đau khổ vậy!?”

“Ở Văn gia... Không có đứa trẻ có đâu óc đơn giản.”

Văn Uyển thở dài đây thâm ý: “Chị cảm thấy vì sao bác em lại nhấm mắt làm ngơ với mối quan hệ giữa em

và Diệp Liệt Thanh?! Văn gia...Không có người tốt.”

Nghe cô gái hỏi vậy, Tô Bối im lặng, nghĩ đến khoảng thời gian lễ mừng năm mới ở nhà cũ Văn gia.

Cô không biết mối quan hệ giữa những người đàn ông Văn gia như thế nào, nhưng mối quan hệ giữa mấy

chị em dâu, cô thím là một sự căng thẳng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bất quá, đây không phải là chuyện cô nên lo lắng bây giờ.

Bây giờ cô chỉ có thể chăm sóc tốt cái bụng này.

Kể từ đêm Văn Quốc Đống sập cửa bỏ đi.

Vì tránh đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau Tô Bối liên dọn ra ngoài.

Để chắc ăn, Tô Bối không nói cho Văn Uyển biết cô ở đâu.

Tô Bối dọn ra ngoài nửa tháng, Văn Quốc không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào.

Mãi cho đến khi phản ứng nặng nề khi mang thai giai đoạn đâu biến mất, Tô Bối vẫn không tiên tạc được

với Văn Lê, điện thoại di động tắt máy, wechat không trả tời, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển.

Tin tức Văn Uyển nghe được từ bệnh viện cũng £à Văn Lê đã không đến bệnh viện kể từ khi Lâm Quyên

nhập viện

Gân như từ sau khi cô trở mặt với Văn Quốc Đống, Văn Lê cũng mất tích theo.

Thời gian càng kéo dài, tại càng bất tợi cho cô.

Tô Bối tâm ác độc, khi điện thoại di động của Văn Lê được chuyển tiếp đến hộp thư thoại, cô tạnh tùng nói:

“Văn Lê, em cho anh thời gian nửa ngày! Nếu không gọi tại, em sẽ tập tức chuẩn bị tài tiệu để tàm thủ tục

£y hôn!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện