Nghe vậy, Văn Uyểnh vội vàng nói: "Vậy chị coi như đêm nay em chưa tới...”

Chỉ tà nghĩ tới vừa nãy mình đã nhận điện thoại, thì khóc không ra nước mắt: “Hu... Lỡ may sự việc của chị

bị bại tộ, có thể nói em không biết hay không... Em sợ bác cả đánh em..."

Tô Bối: "...”

“Em không nói, không ai biết.”

Văn Uyển sờ sờ di động: “Vậy cũng không chắc, bây giờ bác cả đã sớm nhận định hai chúng ta cấu kết với

nhau fàm việc xấu, cùng một giuộc..."

Tô Bối im tặng: “Chẳng tẽ không phải?!”

Từ nhỏ cô đã biết mình muốn gì, và tương £ai sẽ trở thành người như thế nào.

Chuyện cho tới bây giờ, cô đã sớm không còn đường Pui.

Ba tháng trước nếu muốn giấu diễm tai mắt của Văn Quốc Đống, chỉ có thể tránh xa hắn...

Thì bây giờ... Lý do để tránh Văn Quốc Đống đã có sẵn.

Sau khi Tô Bối nôn xong, sức cùng lực kiệt nằm trên giường buôn ngủ.

Không đợi cô ngủ say, đã nghe Văn Uyển kinh hô một tiếng.

Vừa mở mắt đã thấy Văn Quốc Đống trâm mặt đứng ở bên giường cô, Tô Bối căng thẳng trở mình, đưa

lưng vê phía Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống thấy khuôn mặt Tô Bối trắng bệch, nhíu mày: “Buổi tối không ăn cơm?!”

“Ba quản con làm gì?”

Tô Bối rúc người vào trong chăn: “Vê phòng ngủ chính của ba đi...”

Văn Uyển vểnh tai lên nghe lời này, vội vàng nói: "Êy... Người đàn ông này nha... hoa trong nhà nào có thơm

như hoa dại, hơn nữa bác gái tôi đã lớn tuổi rồi, nào có làm tình sung sướng được như con dâu nhiêu nước

non mêm..."

Văn Quốc Đống xoay người trừng mất nhìn Văn Uyển: “Ngủ phòng khách của con đi!”

Nghe vậy, Văn Uyển cũng không vui: “Vậy không thể được, trước đó chị dâu đã mua người của cháu, cháu

còn chưa làm phục vụ bồi ngủ cho chị ấy đâu!"

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển: "Muốn bác gọi điện thoại cho dượng cháu tới đón cháu?!

Văn Uyểnh bối rối, đâu óc nhất thời không kịp phản ứng: “Bác nói cái gì?”

Văn Quốc Đống bước nhanh tới, một tay xách cổ áo Văn Uyển ném ra ngoài: “Đi nhanh lên!”

“Đừng mà... Bác cả... Cháu thực sự thích chị dâu đó...”

Văn Uyểh càng nói, mặt Văn Quốc Đống càng đen.

Tô Bối nghe động tĩnh sau tưng, không tự giác dùng chăn che bụng.

Sau khi Văn Quốc Đống ném Văn Uyển ra ngoài, quay vê phòng tiên khóa trái cửa, tinh mắt thoáng nhìn

thấy điện thoại di động trên bàn trà đã vỡ thành mảnh vụn.

“Sao túc trước ba không biết tính tình con nóng nảy như vậy?!”

Tô Bối dịch dịch chăn, không tên tiếng.

Chỉ nghe phía sau có tiếng thất tưng tanh tảnh, Văn Quốc Đống cởi quân áo ra, trân truông đi vào phòng

tấm.

Tô Bối nghe động tĩnh này của Văn Quốc Đống, không biết tại sao cỗ tình triêu bị đè nén trong cơ thể trước

đó tại trào ra khi nghe thấy Văn Quốc Đống cởi quân áo.

Đang túc Tô Bối âm thâm nghỉ ngờ, Văn Quốc Đống chỉ tắm nước tạnh một chút rồi rời khỏi phòng tắm

với phân thân trên ướt sũng.

Trên kính mắt viên bạc của Văn Quốc Đống còn mang theo một tâng hơi nước, tiện tay dùng khăn tông tùy

ý tau tóc, trên £ông ngực căng cứng vẫn còn những giọt nước, khăn tấm buộc quanh eo sắp rơi xuống.

Tô Bối nhìn thân thể trân trụi của Văn Quốc Đống, huyệt hoa không kìm được cảm giác ẩm ướt.

Lúc này cô mới đột nhiên tỉnh táo tại, dường như trong một tháng ngắn ngủi này cô đã nghiện cơ thể Văn

Quốc Đống.

Nhớ tại những ngày hai người ở trên đảo, dưới sự giám sát nghiêm khắc và kỷ tuật của Văn Quốc Đống.

Mỗi sáng sớm bị Văn Quốc Đống đánh thức, sau bữa cơm chiêu hai người kiên trì dất tay tản bộ trên đảo,

sau khi trở vê phòng tại triên miên sâu sắc.

Cho dù Văn Quốc Đống có khi vê muộn thì trước khi đi ngủ cũng phải quan hệ với cô một tân mới bỏ qua.

Văn Quốc Đống bỏ ra một tháng, khéo téo để cơ thể cô vô thức phụ thuộc vào hắn.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Bối khẽ mắng một tiếng: “Cẩu nam nhân!!”

Quả nhiên fà một con cáo già, hắn muốn cô thích ứng với thói quen hắn đã tạo ra, ở trên giường không thể

rời khỏi hắn.

Mơ đi!

Văn Quốc Đống nghe được tiếng mắng của Tô Bối, tùy tiện fau tóc rồi xoay người fên giường.

“Ở trên đảo với con một tháng? Còn không vui?”

Tô Bối ở trong tòng cười tạnh một tiếng, vẫn không nói gì.

Văn Quốc Đống thò tay vào trong chăn đẩy chiếc váy ngủ trên người Tô Bối ra: “Mẹ chồng con phải ở trong

bệnh viện một thời gian mới có thể trở vê."

Tô Bối né tránh tay Văn Quốc Đống: “Bà ấy vê, con sẽ dọn ra ngoài...”

Văn Quốc Đống nhíu mày: “Con nói cái gì?”

Tô Bối dịch cơ thể dời xa Văn Quốc Đống một chút: “Không phải thời điểm t£ễ mừng năm mới, chính miệng

Cục trưởng Văn nói... Để cho con cùng Văn Lê dọn ra ngoài..."

“Hơn nữa, bây giờ Cục trưởng Văn không phải cũng đang tàm như vậy...”

Còn chưa tới nửa năm, đột nhiên bảo Lâm Quyên trở về.

Nếu cô muốn giữ thai, thì không thể ở trước mắt hai người bọn họ.

" Tô Bối... Con vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng ta..."

Nghe thấy câu này, Tô Bối đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: “Con

đương nhiên rõ ràng quan hệ giữa chúng ta, ba..."

"Ba muốn trở về tàm người chồng tốt, con cũng muốn... Cho nên con dọn đi..." Nói xong, một ngón tay Tô

Bối chỉ ra cửa: “Cơ mà ba, đây tà phòng của con và Văn Lê... Người không biết rõ ràng... Là ba."

Bàn tay tháo kính của Văn Quốc Đống dừng Pai, thân sắc dân dân tạnh đi: “Con tặp tại một tân nữa!?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện