Văn Quốc Đống xoa xoa huyệt thái dương, quan hệ giữa hắn và Tô Bối có thể Văn Uyển đã biết.

Hắn cũng không ngạc nhiên chút nào.

Hồi tưởng tại đủ toại chuyện túc trước... Cùng với chút mở ám đến mất thường cũng có thể thấy được giữa

Tô Bối và Văn Uyển.

Văn Uyển biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Tô Bối, hắn không hê bất ngờ.

Văn Uyểnh thấy Văn Quốc Đống không tên tiếng, nhếch môi, đưa tay nghiêm túc nói: "Bác cả, cháu thê, nếu

chuyện này truyên ra từ miệng cháu, bác sẽ để dượng cô đơn cả đời..."

Diệp Liệt Thanh trừng mắt nhìn người: “Chỉ có em biết nói!”

Văn Quốc Đống không hé răng.

Toàn bộ quá trình một đám người xung quanh đều diễn vai trong suốt, túc này mới mở miệng chuyển đề tài.

“Anh cả... Chuyện của Văn Lê, anh hai đã điêu tra rõ ràng... Là người bên Văn Bình...”

“Văn Lê nó...”

Văn Quốc Đống đi chưa được bao lâu, Tô Bối đang nâng mông tính toán thời gian.

Trong sân liên vang lên tiếng bước chân, Tô Bối bỗng nhíu mày.

Chỉ nghe một giọng nữ dịu dàng từ ngoài cửa phòng ngủ truyên vào.

“Phu nhân, bữa ăn mà Cục trưởng Văn gọi cho ngài đã đến...”

Tô Bối sờ sở bụng: “Để bên ngoài đi. Lát nữa tôi ra ngoài ăn...”

"Được rồi, có cân chúng tôi phục vụ bữa tối không?"

&

.." Tô Bối liếc nhìn vết tích trên người mình: “Không cân.”

“Được rôi...”

Thời điểm Tô Bối đi đến phòng ăn.

Nhìn thấy đồ ăn Vân gia trên bàn cơm, cô sững sở, xế chiêu hôm nay cô vì lừa gạt Văn Lê mà thuận miệng

nói.

Văn Quốc Đống lại coi là thật... Thêm đủ loại biểu hiện gân đây của Văn Quốc Đống.

Tô Bối mới nhận ra Văn Quốc Đống là người cứng miệng mêm lòng, còn Văn Lê thì hoàn toàn ngược lại.

Văn Lê ngoài miệng bôi mật, dỗ người đến say mê nhưng không biết trong miệng anh câu nào thật câu nào

giả.

Giống như hôm nay...

Rõ ràng là hai cha con, nhưng bất luận là tính cách hay là thái độ làm người đêu khác nhau một trời một

vực...

Xem ra di truyên gen không chỉ dựa trên gen của cha mà gen của mẹ cũng đặc biệt quan trọng...

Nghĩ tới đây, Tô Bối đưa tay sở sở bụng dưới, cũng không biết tương lai đứa nhỏ của cô, sẽ như thế nào...

Nửa đêm.

Văn Quốc Đống mang theo một thân mùi rượu cùng hơi lạnh trên người chui vào ổ chăn.

Tô Bối không tự chủ nhíu mày: “Ba... lạnh...”

Mùa đông ở thành phố Lâm đặc biệt dài, cho dù hiện tại đã ra tháng giêng.

Văn Quốc Đống chui vào trong chăn, bàn tay to vuốt ve thân thể trơn bóng của Tô Bối, nhéo nhéo núm vú

non trước bầu ngực, nằm ở bên tai người mơ hồ lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu dâm đãng..."

"Ưm... Ba... Đã khuya rôi..." Tô Bối giơ tay đẩy Quốc Đống ra: “Ngày mai con còn phải dậy sớm đi làm...

Đừng quậy nữa..."

“Ba? Ai tà ba con?”

Tay Văn Quốc Đống men theo bụng Tô Bối một đường tướt xuống, bàn tay to day day ở trên hoa huyệt trơn

bóng: “Ba con sẽ sở cái vú tăng tơ của con? Hay ba con sẽ chơi cái tỗ nhỏ của con?”

Tô Bối bất giác siết chặt hai chân: “Ba... đừng...”

Tô Bối rên một tiếng kiêu diễm, ngón tay thô to của Văn Quốc Đống tách mép hoa ra tiên cắm vào bên trong

hoa huyệt, ngón tay vừa cắm vào đã sờ đến một dòng dính dính.

Hô hấp Văn Quốc Đống nóng rực kê ở bên tai Tô Bối, thấp giọng nói: "Hay fà ba con sẽ rót đây con cháu

của mình vào bên trong cái fỗ nhỏ tăng tơ của con? “Ba... Rốt cuộc ba muốn thế nào...”

Hoa huyệt Tô Bối kẹp tấy ngón tay Văn Quốc Đống, hít sâu một hơi, cố gắng tàm cho mình không cân so

đo với người uống say.

"Tôi không phải tà ba con..."

Tô Bối thấy đêm nay Văn Quốc Đống cực kì kiên trì với cái xưng hô này, cắn cắn môi: “Cục trưởng Văn...

Ngài muốn như thế nào!?"

“A... Cục trưởng Văn!?”

Văn Quốc Đống rút tay từ trong hoa huyệt ra, đổi thành côn thịt cứng rấn của chính mình ép vào giữa hai

chân Tô Bối: “Cục trưởng Văn?!"

Hai chân Tô Bối gắt gao kẹp chặt thịt côn, không cho nó đi vào: “Vậy ba muốn con kêu cái gì?!”

Văn Quốc Đống cởi sạch sẽ ưỡn thắng tưng, dán sát vào Tô Bối: “Người chơi cái tỗ dâm đãng của con thì

nên kêu tà gì?”

Nghe hắn hỏi, con ngươi Tô Bối giật giật: “Gian... Phu?”

“Gian phu?” Văn Quốc Đống nắm chặt tay Tô Bối: “Vậy con tà dâm phụ?”

Tô Bối xoay người dựa vào tòng Văn Quốc Đống: "Chẳng tẽ không phải?”

Hai người bọn họ hiện tại ở với nhau, cũng không chỉ fà fà gian phu dâm phụ.

"A..." Văn Quốc Đống ôm chặt Tô Bối: “Gian phu cũng tà phu... Ngủ đi... Tiểu dâm phụ..."

Tô Bối vốn tưởng rằng bọn họ chỉ ở trên đảo một đêm, kết quả Văn Quốc Đống mạnh mẽ tôi kéo cô ở trên

đảo gần một tháng.

Mỗi ngày đêu có tài xế trên đảo đưa đón Tô Bối ra vào, ban ngày Tô Bối bận rộn chân không chạm đất,

chạng vạng tối tại bị Văn Quốc Đống fôi kéo tản bộ trên đảo, buổi tối còn phải cùng Văn Quốc Đống fàm

càn.

Suốt một tháng trôi qua, Tô Bối nhéo nhéo khuôn mặt vốn gây gò, dưới sự tàn phá thân thể và tinh thân của

Văn Quốc Đống tại mượt mà không ít.

“Tiểu Tô... Sao còn chưa đi?”

Nghe được âm thanh, Tô Bối ngẩng đâu fên, giám đốc công ty tuật mỉm cười hiên fành.

Mới đâu Tô Bối còn có chút không thích ứng, nhưng sau một tháng này Tô Bối đã miễn dịch.

Từ sau khi Văn Quốc Đống tự mình đến đón người, trong sở truyền bá đủ toại phiên bản.

Chẳng qua chưa từng đồn thổi đến trước mặt cô, nên cô cũng coi như không biết.

Tô Bối nhìn đồng hồ, cười cười: “Trên tay còn có chút việc chưa tàm xong..."

Thường ngày vào giờ này, Văn Quốc Đống đã chờ ở dưới £âu.

Vậy mà hôm nay đã một ngày trôi qua, cũng không có một tin nhắn, một cú điện thoại.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện