"Đừng quá mệt mỏi... Luôn có những túc không thể hoàn thành công việc của mình ngay được, từ từ rồi

tàm, không sao cả..."

Trong văn phòng cô nam quả nữ, giám đốc ở tại £âu cũng không tiện.

Nói mấy câu rồi tấy cớ có việc rời đi.

Sau khi người ổi rồi, Tô Bối cảm thấy tâm tình vô cùng khó chịu.

Quả nhiên, không bao £âu sau điện thoại di động tiên vang tên.

Tô Bối nhìn tên Văn Uyển trên màn hình, trong £òng càng £úc càng nóng nảy.

"Chị dâu, xuống £âu đi... Bác cả bảo em tới đón chị."

Nghe vậy, Tô Bối ngẩn người: “Ông ấy... Bác cả em đâu?!”

y gan ng gầy

“Ông ấy? Đi bệnh viện rồi, bác gái em hôm nay không biết tại bị bệnh gì, bây giờ tất cả người Văn gia đêu

ở trong bệnh viện trông coi đây..."

Tô Bối nhíu mày: “Bệnh gì?! Nghiêm trọng không?!”

Văn Uyển lại chẳng thèm để ý nói: “Nghiêm trọng cái rắm, dùng đâu ngón chân nghĩ cũng biết là bác gái em

được Văn Tuyết truyên nghê, náo loạn như vậy chỉ đơn giản là không muốn ở nhà cũ thôi..."

Ngón tay Tô Bối nấm chặt di động: “Vậy bây giờ chúng ta đi bệnh viện???”

“Em cũng không muốn đi vào bệnh viện tìm xui xẻo, bác cả kêu em đưa chị vê nhà, dọn dẹp một chút..."

Nói đến đây, Văn Uyển bỉ ổi nở nụ cười: “Chị dâu, chị và bác cả em chơi đùa rất thoải mái nha... Quang

{??

minh chính đại ở nhà yêu đương vụng trộm... Lợi hại lợi hại! Bội phục bội phục

Năm đó cô ấy cũng thừa dịp Văn Tuyết không ở nhà, cùng Diệp Liệt Thanh ở trên giường Văn Tuyết làm

qua hai lân.

Hai người này ngược lại rất biết chơi, trực tiếp ở chung nhà trắng trợn xằng bậy.

Tô Bối nghĩ đến dấu vết cô để lại trong phòng ngủ chính, ánh mắt thâm sâu: “Thu dọn? Thu dọn như thế

nào? Đồ đạc của vợ ông ta bây giờ chị không có cách nào để lại như cũ."

Lúc trước khi cô dọn vào phòng ngủ chính, đô đạc của Lâm Quyên đêu bị cô ném vào phòng chứa đồ, hiện

tại trong phòng thay đồ tất cả đêu là quân áo của cô và Văn Quốc Đống.

Vê phân đồ đạc của Lâm Quyên, cô ngại chướng mắt, không biết đã sớm ném đi đâu.

Bây giờ muốn Lâm Quyên quay vê, bảo cô thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài?!

Cũng không phải là không thể...

Điêu khiến Tô Bối kinh ngạc chính là trong miệng Văn Quốc Đống nói quan hệ giữa bọn họ, trời biết đất

biết, kết quả lúc này lại thêm Văn Uyển biết tới.

Miệng lưỡi đàn ông...

Tô Bối chậm rãi thu dọn đô đạc của mình, không luống cuống tay chân lo sợ gian tình bại lộ.

Văn Uyển nửa nằm nửa dựa trên giường lớn trong phòng ngủ chính, thấy thái độ này của Tô Bối, không khỏi

nhếch môi: “Tốt xấu gì cũng ở đây lâu như vậy, không để lại chút quà?"

Con ngươi Tô Bối lóe lên: “Đương nhiên là có quà.”

Nghe thấy vậy, Văn Uyển lập tức nổi hứng: "Chỗ nào chỗ nào? Để em xem thử!”

Tô Bối hất cầm, nhìn chiếc hộp nhỏ được cô đặt lên bàn trang điểm: “Cái đó...”

Văn Uyển đọc không hiểu chữ viết trên hộp, nhíu mày: “Cái này cũng quá nổi bật, chị đừng quên trước kia

bác em làm nghê gì? làm quá lộ liễu không thể được...”

“Thả một sợi tóc bên cạnh bồn tắm cũng được đó, ý tứ rất tốt...”

Tô Bối lắc đâu: “Thứ đó không phải của chị...”

Nói xong, giương môi cười nói: "Em lên mạng tra xem thứ kia để làm gì..."

Văn Uyển nghi ngờ nhìn người một cái, dùng điện thoại di động chụp một tấm ảnh gửi cho bạn bè.

Tô Bối không để ý tới Văn Uyển nữa, dọn dẹp vài lân cuối cùng mới dọn dẹp sạch sẽ.

Vê phân đồ đạc của Lâm Quyên, muốn cô sắp xếp lại như cũ...

Loại chuyện này vẫn để Văn Quốc Đống tự mình làm thì tốt hơn.

Một lúc sau, Văn Uyển thấy tin nhắn bạn mình gửi tới thì cười ra tiếng.

“Ha ha... Hoàn toàn không nhìn ra tuôn...”

“Em cứ tưởng bác gái em như vậy, căn bản không cân sinh hoạt tình dục!”

“Không nghĩ tới bác ấy đói khát vậy tuôn! Chậc... Khó trách cả ngày dựng râu trừng mất, hóa ra fà sinh hoạt

tình dục không hài hòa... Cũng đúng, nếu đổi tại tà em, bác ta như thế em cũng không ngủ nổi..."

Nghe cô gái nói, Tô Bối nhíu mày: “Em đoán xem... Chị bỏ cái gì vào trong?”

“Hả?”

Văn Uyểh suy nghĩ một chút, nụ cười trên mặt càng túc càng đậm: “Không phải tà...”

Tô Bối mỉm cười, gật gật đâu: “Hôm đó bác của em bắn không ít."

Vừa nghĩ tới ngày sau Lâm Quyên câm bình tinh dịch mà Văn Quốc Đống bắn vào trong huyệt hoa của cô,

sau đó bôi fên cái âm đạo tẳng tơ của bà...

Thân thể Tô Bối không khỏi run tên, trong thân thể đột nhiên trào ra một cỗ tình triêu khó hiểu.

Cho dù hiện tại Văn Quốc Đống không ở bên cạnh cô, trong huyệt hoa cũng nổi tên ướt át.

Văn Uyển nghe Tô Bối nói, giọng cười càng tớn: “Ha ha ha! chị dâu... tợi hại! em quả nhiên không nhìn

tâm chị..."

Nghe vậy, Tô Bối nhếch môi: “Hôm nay không đi?”

Văn Uyển nằm ở trên giường Tô Bối tắc đâu, cười híp mắt nói: "Không đi không đi... Đêu cho chị xem qua

cảnh giường chiếu của em và Diệp Liệt Thanh, đêm nay không biết có cơ hội thưởng thức chị và bác cả em

hay không..."

Tô Bối tiếc Văn Uyển một cái: "Không có!”

Văn Uyển cười hê hê: “Bác gái của em không quá hai ngày nữa sẽ trở tại, em không tin bác cả sẽ không quý

trọng cơ hội cuối cùng này, tôi kéo chị đại chiến mấy chục hiệp."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện