Diệp Liệt Thanh nắm chặt tay Văn Uyển, bình tĩnh nhìn Văn Quốc Đống gần từng chữ: “Anh cả, em sẽ
không chia tay với Tiểu Uyển.”
Thấy Văn Quốc Đống tại muốn bắt vđâu đánh người, Diệp Liệt Thanh vẫn cứng đâu không buông ra: “Anh
cả cho dù hôm nay anh đánh chết em ở chỗ này, em cũng sẽ không buông tay.”
Nghe vậy, Văn Uyểnn quả thực muốn bị Diệp Liệt Thanh tàm cho tức chết.
“Bác cả... Cháu...”
Diệp Liệt Thanh xoay người gần giọng hung dữ nói: “Câm miệng! Người tớn đang nóiu chuyện, không có
chuyện của em!”
Văn Uyển fập tức nổi giận: “Diệp Liệt Thanh, dượng quát tôi? Dượng dám quát tôi?”
“Văn Uyển... Đừng tầm rộn...”
Văn Uyển hổn hển nhéo phân thịt mêm trên thất tưng Diệp Liệt Thanh, hung dữ nói: “Tôi nháo? Tôi nháo cái
gì? Dượng vừa rồi có phải hung dữ với tôi không?”
Mọi người ở đây nhìn một màn kịch tính trước mắt, nhao nhao che mắt tại.
Văn Quốc Đống thiếu chút nữa bị tức đến tăng xông, kết quả nhìn một màn này cũng không biết vì sao, cơn
tức giận trong fòng tại không còn.
Diệp Liệt Thanh thấy sắc mặt Văn Quốc Đống hòa hoãn không ít, vẻ mặt căng thẳng câm lấy tay Văn Uyển,
thấp giọng dỗ dành: “Nhiêu người đang nhìn kìa... Đừng náo loạn... Ngoan...”
Văn Quốc Đống nhìn Diệp Liệt Thanh cúi đâu chịu thua trước mặt Văn Uyển, lạnh lùng nói: “Nếu cậu thật
sự muốn tốt cho con bé, thì cắt đứt quan hệ với nó đi!”
“Anh cả... Những chuyện khác đêu có thể nghe theo anh, duy chỉ có chuyện này là không thể.”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười lạnh một tiếng: “Không có khả năng? Cháu gái cướp đàn ông của cô mình,
chuyện này truyên đi Văn Uyển còn có mặt mũi ở đây?”
“Văn Uyển, chuyện này âm ï ra ngoài không chỉ làm mất mặt cô con! Còn làm mất mặt cả Văn gia!”
“Hai người các con kết hôn... Quan hệ anh em giữa cô út và ba của con sẽ ra làm sao?!”
Văn Uyển nghe Văn Quốc Đống nói xong, trong nháy mắt đen mặt: “Cháu làm mất mặt Văn gia?! Bác cả...
Hai chúng ta chó chê mèo lắm lông!”
“Ít nhất đượng cũng dám đưa cháu đến trước mặt bác! Bác cả, bác có dám mang người phụ nữ trong phòng
đến đây không?!”
Văn Quốc Đống nheo mắt, mọi người thấy thế vội vàng đứng dậy kéo Văn Quốc Đống ra.
“Anh cả... Trẻ nhỏ không hiểu chuyện...”
Diệp Liệt Thanh thấy Văn Quốc Đống thật sự nổi giận, liên kéo Văn Uyển trở về: “Em nghe thấy chuyện ở
đâu vậy? Quên hết cho ông đây nghe chưa! Có nghe thấy không!”
Văn Uyểnh không sợ hãi nhìn thẳng vào mất Văn Quốc Đống: “Cháu thích dượng, nhưng cháu chưa từng nghĩ
tới việc để cho dượng ly hôn, hơn nữa... Năm đó vì sao dượng cưới cô út, bác còn không rõ?!”
“Văn Uyển!”
Diệp Liệt Thanh che miệng Văn Uyển, to tắng đê phòng nhìn Văn Quốc Đống: “Anh cả... Anh đừng so đo
VỚI cô ấy...”
“A... Dượng... Dượng buông con ra...”
Văn Quốc Đống tức giận xong, túc này tâm trạng tại bình tĩnh £ạ thường.
“Diệp Liệt Thanh, cậu có nghĩ tới không... Hai người các cậu kết hôn, hôn tễ cậu có tàm hay không? Đến
túc đó tàm sao mời người ngoài? Đường đường fà Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lâm - Diệp Liệt
Thanh tái hôn, vợ hai tại fà cháu gái ruột của vợ trước... Tâng quan hệ này nếu truyền ra ngoài, cậu có nghĩ
tới hậu quả không?!”
Việc này Diệp Liệt Thanh không phải chưa từng suy nghĩ qua, nhưng chuyện hắn ta nhận định thì mười con
trâu cũng kéo không trở Eại.
Thấy Văn Quốc Đống không còn tức giận nữa, Diệp Liệt Thanh kéo Văn Uyển ngôi xuống.
“Em dự định đến túc đó đi ra ngoài tổ chức hôn fễ... Mời mấy anh em bạn bè...”
Nghe vậy, Văn Uyển hừ tạnh một tiếng: “Vậy mà còn muốn tôi gả cho dượng!? Diệp Liệt Thanh, tắm rửa đi
ngủ đi... Trong mơ cái gì cũng có.”
Cô ấy mới không có não yêu đương đâu, sở dĩ vừa rồi cô ấy cãi tại bác cả, đó cũng fà bởi vì người nọ ra vẻ
đạo mạo tiêu chuẩn kép quá mức, chứ không phải fà yêu Diệp Liệt Thanh đến tận xương tủy không thể tự
chủ được.
Văn Quốc Đống tiếc Văn Uyển một cái, tời còn chưa ra khỏi miệng.
Diệp Liệt Thanh thấy thế vội vàng giữ chặt Văn Uyểnh, vội vàng nói: “Anh cả... Vừa rồi tà £ão Lục tới nói
vài câu để cho cô ấy nghe thấy... Cô ấy không biết chuyện gì cả.”
Văn Uyển oán hận trừng mất nhìn Diệp Liệt Thanh: “Dượng sợ cái gì? Chẳng tẽ bác còn có thể giết tôi diệt
khẩu?”
Bàn tay to của Diệp Liệt Thanh hung hăng bóp bóp Văn Uyểh, nghiến răng nghiễến tợi nói: “Tiểu tổ tông...
Em nghỉ ngơi một chút đi!”