Văn Quốc Đống thấy thế, câm điện thoại di động ghi tại vẻ mặt tên đỉnh của Tô Bối, hai má ửng đỏ, trong
mắt hàm chứa đây vẻ mị tình.
Tô Bối nằm phịch xuống mặt đá, cả người mêm nhữn không dậy nổi.
Cô mặc kệ nhắm mắt tại, tùy ý để Văn Quốc Đống quay video.
Dù sao sau này £ỡ may video không cẩn thận bị tuồn ra ngoài, hoặc £à để cho Lâm Quyên nhìn thấy, người
gặp nạn cũng không phải một mình hắn.
Cô cũng không tin, scandaf toạn tuân của bố chồng nàng dâu nếu bị truyên ra ngoài, Văn Quốc Đống còn
có thể ngồi vững vàng ở vị trí hiện tại.
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối nằm yên mặc cho người ta xâu xé, chậm rãi thả hai chân Tô Bối xuống.
Câm điện thoại chĩa ngay chỗ dưới thân hai người đang gắt gao dính chặt vào nhau, cố ý tàm thật chậm động
tác rút cây gậy thịt kia ra.
Huyệt hoa không có một sợi tông mu của Tô Bối bị quay đến rõ ràng, túc rút ra thịt côn kéo theo mị thịt đỏ
mọng đang bao bọc chặt chế dương vật tráng kiện.
“Tiểu huyệt dâm đãng của Bối Nhi thật đẹp...” Nói xong tại đẩy thịt côn vào trong hoa huyệt.
Hiện tại Tô Bối trân truông nằm ở bên cạnh suối nước nóng, không có một chút khẩn trương ngượng ngùng
như vừa nãy.
é h
“Ba, mau bắn đi.”
Nghe cô nũng nịu lên tiếng, Văn Quốc Đống nhếch khóc môi: “Bây giờ tất cả mọi người đêu biết ba đang
thao con... Một lát đã bắn ra thế... Chẳng phải nói cho bọn họ là kỹ thuật của lão tử không được?”
Hoa huyệt Tô Bối cố ý ngậm chặt côn thịt của Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống rên lên một tiếng, liếc nhìn
Tô Bối, thấp giọng nói: “ Lúc trước không phải chính miệng tiểu dâm đãng con nói, muốn bị ông đây chơi
Ấ:› ` »
mỗi ngày sao...
“Ah ”»
Am đạo của Tô Bối đột nhiên bị đâm mạnh vào, rên rỉ ra tiếng.
Nhìn bâu trời trên đỉnh đâu dân dân tối đen, cô đột nhiên hiểu được tại sao Văn Uyển lại nói ăn thịt chán
ngấy.
Mới chỉ hai ngày, cô đã có chút không chịu nổi sự đòi hỏi vô độ của Văn Quốc Đống.
Lúc Văn Quốc Đống rời đi, cả người Tô Bối đau nhức tê liệt trên giường.
Chân trước người mới vừa ổi, chân sau Tô Bối liên xoay người, hai chân giơ lên thật cao, nâng mông ngậm
chặt tinh dịch vừa rồi Văn Quốc Đống bắn vào.
Nhất định phải nhanh chóng mang thai, nếu không cô cảm thấy bản thân sớm muộn sẽ có một ngày bị Văn
Quốc Đống chơi chết trên giường.
Lúc Văn Quốc Đống đi vào phòng riêng, khuôn mặt nhỏ nhấn của Văn Uyển đang vênh mặt hất hàm sai
khiến Diệp Liệt Thanh ngồi bên cạnh trong nháy mắt trắng bệch.
“Bác... Bác cả...”
Vãn bối Văn gia không ai không sợ Văn Quốc Đống, cho dù Văn Uyểnh biết chuyện của Văn Quốc Đống và
Tô Bối, cũng không dám lộ ra ngoài.
Thậm chí ngay cả Diệp Liệt Thanh, cô ấy cũng không nhắc tới một chữ.
Văn Quốc Đống lạnh lùng quét mắt nhìn Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh đặt con tôm đã bóc sẵn trước mặt Văn
Uyển.
“Anh cả...”
Diệp Liệt Thanh vừa đứng dậy, trước mắt liên tối sâm.
Văn Quốc Đống xách người, đấm vào mặt Diệp Liệt Thanh: “Cậu có biết con bé bao nhiêu tuổi không?”
Những người khác trên bàn nhìn hai người, không ai dám lên tiếng khuyên nhủ, càng không ai dám can ngăn.
Văn Quốc Đống tới tới lui đè Diệp Liệt Thanh ra đánh, nhìn mặt người kia đây máu, trâm giọng quát Văn
Uyểh: “Cút vê đọc sách cho tôi!”
Từ đâu tới cuối Diệp Liệt Thanh bị đánh cũng không rên một tiếng, lúc này đột nhiên tiến lên kéo Văn Uyển
ra phía sau.
“Anh cả, em và Tiểu Uyển là nghiêm túc...”
Diệp Liệt Thanh còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã đá một cước vào ngực người ta: “Tôi không truy
cứu chuyện này, cậu còn được nước lấn tới với lão tử sao!?”
“Cậu nói với tôi cậu nghiêm túc? Con bé bao nhiêu tuổi! Cậu bao nhiêu tuổi? Hai người có quan hệ gì?”
Đây tà £ân đâu tiên Văn Uyển nhìn thấy bác cả nho nhã nhà mình nổi giận, cũng fà tân đâu tiên nhìn thấy
Văn Quốc Đống động thủ.
Nhất thời cô gái bị dọa choáng váng, ngoại trừ nắm chặt Diệp Liệt Thanh ra hoàn toàn quên mất phản ứng.
Văn Quốc Đống nhìn thấy cảnh này, trong f£òng bốc hỏa: “Văn Uyển!”
Diệp Liệt Thanh chấn trước người Văn Uyển: “Anh cả, có việc thì tính với em... Anh đừng tàm cô ấy sợ...”
“Diệp Liệt Thanh cậu còn có đâu óc hay không!!! Cậu đừng nói cho tôi biết, bây giờ cậu muốn £y hôn để
cưới con bé...”
Nghe vậy, Văn Uyển sững sờ, chỉ thấy Diệp Liệt Thanh không biết sống chết gật đâu.
Cơn tức trong tòng Văn Quốc Đống đột nhiên bốc tên, Văn Uyểh thấy thế vội vàng đẩy Diệp Liệt Thanh
sang một bên.
“Bác... đừng... đừng đánh nữa... cháu, cháu không qua tại với dượng nữa... bác đừng đánh nữa...”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh trở tay nắm chặt tay Văn Uyển: “Không thể nào.”
“Anh cả... Chờ Văn Uyểnh tốt nghiệp đại học, em sẽ cưới cô ấy!”
Văn Uyển nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của Văn Quốc Đống, tức giận đến mức tim gan phổi đêu đau:
“Diệp Liệt Thanh, dượng câm miệng!”