Văn Quốc Đống nhướng mày, trâm mặc hồi fâu.

“Nói với Diệp Liệt Thanh, nếu không muốn chết thì để hắn đưa người đi.”

Nghe vậy, người đàn ông do dự một hôi: “Anh cả... chúng ta... khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã

mắng... nhưng... vô dụng...”

Tính tình trâu bò của Diệp Liệt Thanh mà nổi fên, ngoại trừ Văn Quốc Đống thì ai nói cũng không nghe.

Lại nói mặc cho bọn họ nghĩ nát óc, cũng không nghĩ tới Diệp Liệt Thanh tại dám sở tới người một nhà, £oại

chuyện dượng cháu £oạn tuân cũng chỉ có Diệp Liệt Thanh chơi được.

Vấn đê tà tén £út tàm toạn còn chưa tính... Hắn ta ngược tại thì hay rồi, còn không sợ chết trực tiếp dắt

người tới trước mặt anh rể nhà mình.

Tô Bối vừa nghe tên Diệp Liệt Thanh, tập tức nghĩ tới Văn Uyển.

Diệp Liệt Thanh dám trực tiếp đưa Văn Uyển đến trước mặt Văn Quốc Đống, nếu không phải vì tình yêu mà

mê muội đâu óc, cô đêu cảm thấy Diệp Liệt Thanh không có não.

Quả nhiên, sắc mặt vốn đã khó coi của Văn Quốc Đống bây giờ tại trâm xuống vài phân.

Lúc này, Tô Bối chỉ có thể ngoan ngoãn khéo féo nép vào trên người Văn Quốc Đống, không dám thở mạnh

một hơi.

“Cậu đi trước đi, không cân để ý tôi, tôi đến liên.”

Người đàn ông không nghe ra hỉ nộ trong giọng nói của Văn Quốc Đống, do dự một lát: “Vậy... bên anh

»”»

năm...

Văn Quốc Đống liếc Tô Bối trong lòng: “Bảo cậu ấy chờ.”

“Được... Vậy em đi về trước, anh cả cứ từ từ bận rộn... Không vội, không vội...”

Tô Bối ôm Văn Quốc Đống, nghe xong lời này của người đàn ông, cúi đâu xuống nước.

“Mọi người ăn trước đi, không cân chờ anh.”

Người kia không đáp lại những lời này, nhanh chóng bước đi mà không nhìn sang bên cạnh.

Nhìn thấy người rời đi, tỉnh thân căng thẳng của Tô Bối mới thả lỏng.

Chỉ là vừa mới thả lỏng một chút, côn thịt của Văn Quốc Đống liên dán sát mép của lỗ huyệt, sắc mặt Tô Bối

mãnh liệt biến đổi: “Ba... Ưm...”

Mới vừa hô một tiếng, Văn Quốc Đống đã đè mạnh thất lưng Tô Bối xuống, cự côn cứng ngắc phá vỡ môi

hoa trực tiếp đâm tới chỗ sâu nhất.

Tô Bối nhìn bóng lưng còn chưa đi xa, nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra.

“Hư... Ba... Khó chịu...”

Văn Quốc Đống liếc khuôn mặt nhỏ nhấn khó chịu của Tô Bối, đẩy côn thịt lên chọc vào huyệt: “Khó chịu? Không phải còn muốn Văn Lê dùng đồ chơi nhỏ thỏa mãn con sao?”

“Là ba không thỏa mãn được con!? Hay những cây dương vật giả kia có thể chơi con đến sảng khoái?”

Tô Bối biết chuyện hôm nay không dễ dàng qua được.

AI mà biết dục vọng độc chiếm Văn Quốc Đống lại mạnh như vậy, nghĩ thông suốt chuyện này.

Tô Bối cắn cắn môi, thấp giọng nói: “A... Trước kia lúc chưa bị ba thao qua, người ta với Văn Lê cũng làm

như vậy... A...”

Văn Quốc Đống ở trong nước dùng sức đánh vào mông Tô Bối, học Tô Bối há mồm hung hăng cắn vào

ngực cô.

“Ách... Ba... Đừng cắn mà... Đau...”

“Sau này lúc ba thao con, không muốn nghe thấy hai chữ Văn Lê từ miệng con...”

Nghe hắn nói vậy, móng tay Tô Bối gắt gao cắm trên vai Văn Quốc Đống, tiếp tục tìm đường chết nói: “Con

và Văn Lê còn chưa gặp mặt... Ba đã tức giận rôi.”

“Vậy hôm nay ba tặng quà cho mẹ thì nói thế nào... Ưm...”

“Rào” một tiếng, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đứng lên.

Động tác bất thình lình của Văn Quốc Đống khiến cho Tô Bối giật nảy mình, hai chân chưa hoàn hồn bất

giác quấn chặt lấy eo người.

“Ba... Ba tàm gì vậy?!”

“Chơi con!”

Văn Quốc Đống vừa nói vừa ấn Tô Bối tên tảng đá suối nước nóng bên cạnh hồ bơ, vừa chống tưng, vừa

câm điện thoại di động đặt bên cạnh fên.

Đối mặt với hai cơ thể đang dính tiên vào nhau, hắn bật chế độ quay video.

Sắc mặt Tô Bối tát mét, cuống quít quay đầu đi: “Ba... Ba điên rôi!?”

Văn Quốc Đống điêu chỉnh camera, chĩa điện thoại di động hướng vê phía thân thể hai người, tìm một chỗ

dựng vào, sau đó nâng hai chân Tô Bối £ên gác tên cánh tay, dùng sức đỉnh cự côn đâm mạnh vào trong

huyệt hoa.

“Món quà này tặng con không có sức nặng hơn món quà tặng mẹ chồng con sao?”

Giờ phút này hai chân Tô Bối dạng rộng trước mặt Văn Quốc Đống, nghiến răng nghiến fợi trừng mắt nhìn

N

người: “Con không muốn... Ư...”

“Không muốn!? Nhưng con không thể không muốn...”

Văn Quốc Đống cúi đâu ngậm núm vú vừa gặm vừa cắn: “Tô Bối, tốt nhất con nên phân biệt rõ ràng ba với

Văn Lê... Nếu không...”

Nói xong, hắn mãnh tiệt rút ra cự côn, tại hung ác đụng vào bên trong: “Bằng không, ba cũng không rõ ràng

tắm chính mình có thể tàm chút chuyện gì hay không...”

“Hừ... ba... đừng... a...”

Tiếng rên rỉ của Tô Bối vừa ra khỏi miệng đã bị Văn Quốc Đống nuốt vào.

Mặt nước trong bể suối nước nóng, theo động tác kịch tiệt của Văn Quốc Đống tràn ra không ít.

“Ba... con... con không thể... a...”

Mặt đá phía sau tưng Tô Bối vừa trơn vừa nóng, nhiệt độ cơ thể của Văn Quốc Đống phía trước cũng nóng

hối, hai tâng nóng bỏng trực tiếp nhân đôi kích thích khiến cho Tô Bối thét chói tai trực tiếp tên đỉnh.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện