Nghe vậy, Tô Bối buông tay trực tiếp đẩy Văn Quốc Đống ra đi vào trong sân.

Chân còn chưa bước được hai bước, đã bị Văn Quốc Đống kéo trở về.

Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, đè cô xuống chiếc giường gỗ tim bên cạnh, bóp cằm Tô Bối, trâm giọng

nói: "Đây không phải tà nơi mà ai cũng có thể tùy tiện muốn đến thì đến, nhiêu năm qua mẹ chồng con cũng

chưa từng tới..."

Tô Bối hừ nhẹ một tiếng, quay đâu đi, không nói gì.

Văn Quốc Đống cúi đâu cắn mạnh môi: "Còn chưa hài tòng?”

Nghe hắn hỏi, Tô Bối nắm tấy cổ áo Văn Quốc Đống rướn người hôn tại: “Hài tòng, tàm sao có thể không

hài fòng..."

Văn Quốc Đống đè chặt Tô Bối, hai tay tượn tờ khắp nơi trên người cô.

"Ba... ba không phải..."

Tô Bối co rúm người tại, không cho Văn Quốc Đống chạm vào người mình: “Không phải ba còn có việc

phải tầm sao...”

"Bận cũng không chậm trễ việc chơi con..."

"Đừng... ba, phía dưới vẫn hơi đau..."

Tô Bối giãy dụa hai cái, Văn Quốc Đống nhíu mày, cúi người ngửi ngửi cổ Tô Bối.

Sắc mặt Văn Quốc Đống trâm xuống, không để ý đến cô đang giấy dụa, trực tiếp kéo quân áo trên người Tô

Bối ra.

Nhìn vết phấn trên người Tô Bối không che nổi, Văn Quốc Đống ngoài cười nhưng trong không cười nhếch

môi: “Sao? Nếu ba không đi đón con, con thật sự định mang theo cơ thể đây dấu vết này đi gặp Văn Lê?”

Tô Bối nhìn đáy mắt Văn Quốc Đống trào lên tức giận, thân thể không tự giác run rẩy: “Con, con không...”

Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống đã dùng bàn tay to lớn giật mạnh, váy nửa người Tô Bối cũng bị phế.

“Đừng... Ba...”

Tô Bối nhìn sắc mặt đen kịt của người đàn ông, không ngừng kêu khổ.

Chỉ thấy Văn Quốc Đống đứng lên, lạnh lùng nhìn Tô Bối nói: "Còn lại chính mình tự cởi... Hay là ba giúp

con cởi?"

Tô Bối còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe một tiếng 'lạch cạch', quân áo trên người Văn Quốc Đống đều rơi

xuống.

“Muốn ba cởi giúp con?!”

Tô Bối vội vàng lắc đâu, cô cũng không muốn để cho người khác đi vào đưa đồ nội y cho mình.

Vừa mới cởi xong quân áo, Văn Quốc Đống đã bế Tô Bối đang trân truồng lên đi vê phía suối nước nóng

trong sân.

“Ba... đừng...”

Cơ thể Tô Bối gắt gao nép sát ở trên người Văn Quốc Đống, đâu vùi sâu trước ngực Văn Quốc Đống: “Sẽ bị

người khác nhìn thấy..."

Văn Quốc Đống nhéo mông Tô Bối, hừ lạnh một tiếng: “Con cũng không sợ bị Văn Lê nhìn thấy, còn sợ bị

người khác nhìn?”

Sắc mặt Tô Bối như có lửa đốt nóng rực, thấp giọng câu xin nói: “Ba... Câu xin ba..."

Trước kia cô và Văn Lê vì muốn kích thích, đã từng thử làm chuyện này ở nơi hoang dã.

Nhưng bởi vì cô và Văn Lê là vợ chông hợp pháp, nhưng bây giờ... Người đang ôm cô là Văn Quốc Đống...

Thay vì dùng những bức tường truyên thống để ngăn cách từng sân, mỗi sân ở đây được ngăn cách bởi

những tảng đá và cây cối kiểu Trung Quốc.

Cho dù biết nơi này có tính riêng tư cực cao, nhưng đối với Tô Bối mà nói vẫn là ở bên ngoài trời.

Văn Quốc Đống phớt lờ lời câu xin của Tô Bối, bế cô xuống suối nước nóng.

Vừa bước vào hồ suối nước nóng, cơ thể Tô Bối liên áp sát vào người Văn Quốc Đống, không rời một tấc.

"Ba... cOn saI Tôi..."

Nghe vậy, Văn Quốc Đống bế người fên, tạnh nhạt nói: "Sai chỗ nào?!”

“Con...” Tô Bối cắn môi, nửa ngày cũng không nói ra tý do gì.

Thấy thế, Văn Quốc Đống dùng sức bóp bóp ngực Tô Bối, ôm người ngồi trên đùi mình.

“Anh... Anh cả có ở bên trong không?”

Một giọng nam đột nhiên vang tên, cả người Tô Bối cứng đờ: “Ba...”

“Tôi ở đây... Không cân chờ tôi, mọi người cứ ăn trước đi... Lát nữa tôi sẽ qua.”

Vừa nói, Văn Quốc Đống vừa nhẹ nhàng vuốt ve sống tưng Tô Bối, hắn cúi người xuống, để suối nước

nóng bao phủ gân hết phân £ưng của Tô Bối.

Người đàn ông nọ nghe tiếng mà đến, tiếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người trong hồ suối nước nóng, vội

vàng quay tưng tại.

"Chị dâu nhỏ, xin tỗi, xin tỗi... Em tưởng chỉ có một mình anh cả...”

“Xin tỗi, xin tỗi...”

Tô Bối nghe người nọ nói, xấu hổ phẫn nộ vùi đâu vào cổ Văn Quốc Đống, há mồm hung hăng cắn Văn

Quốc Đống một cái.

“Đau...”

Văn Quốc Đống khẽ hô một tiếng, tay mò xuống dưới nước sở sở hoa huyệt Tô Bối: “Nhẹ một chút..."

"Khụ khu... Vậy thì à... Anh cả, anh ba kêu em tại đây nói với anh một tiếng, chính tà anh năm... Anh năm



hãn...

` ...Z* . . ` Ũ .

TT .c.ẰS.À?Ó #*%x ^x~ ~¬⁄⁄) 4⁄4.) #^.„. 4ELÝY x?Sx~1^~ =¬⁄⁄4) ¬⁄4 ¬L+x44+ ¬~^<~¬ ¬~xEs¬=~-s‹s S“Á+EL 3Š TIẾS~ TẾ, /1__- - .A^¿ -^ 2⁄1 192 p.*

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện