Nghe vậy, dưới cái nhìn chăm chú ngoài cười nhưng trong không cười của Văn Quốc Đống, Tô Bối tựa

chọn trợn tròn mất nói dối.

“Không có chuyện gì... Bảo mẹ đừng suy nghĩ nhiêu, trong nhà ngoại trừ hai người em và ba ra, không có ai

khác.”

Điểm này cô không có từa gạt Văn Lê, trong nhà đương nhiên không có người khác, bởi vì cô chính fà tình

nhân trên giường Văn Quốc Đống.

“Anh biết ngay mẹ tại nghi thân nghi quỷ rồi! Ba bận rộn cả ngày ngay cả bóng người cũng không thấy

được, thời gian đâu mà rảnh ở nhà nuôi tình nhân...”

Tô Bối tiếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong tòng cười tạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn fà biểu tình

ôn nhu.

“Anh có rảnh thì khuyên mẹ nhiêu một chút... Bảo mẹ đừng suy nghĩ fung tung...”

“Bà xã của anh đúng tà tốt nhất thế giới... Không nói trước được, nhưng mà chờ khi nào ông xã rảnh rỗi, sẽ

cùng bà xã chơi đùa “Quà sinh nhật” thật tốt...”

Văn Lê tin tưởng Tô Bối 100%, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tô Bối sẽ nói dối anh.

Tô Bối nghe tời này, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ đỏ tên: “Được rồi, anh đi tàm việc đi...”

“Bà xã tẳng tơ... Nhớ nghĩ tới ông xã... Buổi tối video ca£? cùng ông xã được không?!”

Văn Lê còn chưa nói xong, Tô Bối đã cảm giác phân đùi nóng lên, bàn tay của Văn Quốc Đống trực tiếp sở

tới.

Tô Bối cả kinh, cuống quít nhìn tài xế lái xe, đưa tay giữ chặt bàn tay người đàn ông đang sờ loạn.

“Buổi tối rảnh rỗi rồi nói sau... Nay em tăng ca... Hơi mệt.”

Tô Bối vừa ấn tay Văn Quốc Đống, vừa nói chuyện với Văn Lê, còn phải luôn luôn chú ý tài xế lái xe phía

trước.

Tỉnh thân cả người căng thẳng cao độ, tuy nhiên Văn Quốc Đống vẫn ngôi bình tĩnh như không có chuyện gì

xảy ra.

“Được... Nhớ ông xã quá hứng tình thì dùng đô chơi ông xã mua!”

Văn Quốc Đống nghe xong lời này, ý cười trên mặt lại sâu thêm vài phân, bàn tay to trực tiếp vén váy Tô

Bối lên, thăm dò giữa hai chân Tô Bối.

“A...” Tô Bối thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, cũng may một giây trước Văn Lê đã chủ động cúp điện thoại.

Tô Bối ấn tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng hô: “Ba...”

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối sống chết không chịu để cho hắn xằng bậy, lật tay câm tay Tô Bối, mười ngón

tay đan chặt vào nhau.

Thân thể Tô Bối cứng đơ, giãy dụa hai cái thấy thật sự không thể rút ra được, liên mặc cho Văn Quốc Đống

4 ^⁄

nắm lấy.

Mãi cho đến khi xuống xe, tay Văn Quốc Đống cũng không có ý buông Tô Bối ra.

Tô Bối không được tự nhiên lắc lắc tay: '“Ba!?”

Văn Quốc Đống thản nhiên liếc người một cái: “Không phải con vừa muốn làm vợ, lại muốn làm tình nhân

của ba?”

Tim Tô Bối nghẹn lại, cô chưa từng nghĩ tới có người thật sự sẽ coi lời nói trên giường là thật.

Xe dừng lại trước một con đường nhỏ rợp bóng cây, Văn Quốc Đống dắt Tô Bối đi vê phía trước.

Tô Bối nhìn khu rừng rậm rạp xung quanh, dựa sát vào người Văn Quốc Đống: “Ba... đây là đâu?”

“Đi rôi sẽ biết.”

Văn Quốc Đống hài tòng nhìn Tô Bối rụt rè dựa sát vào hắn: “Nhớ kỹ con đường này... Sau này sẽ thường

xuyên đến đây.”

Vừa nói xong, hai người ổi tới bên hồ.

Xa xa nhìn tại, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, người trên thuyên đưa đò nhìn thấy Văn Quốc Đống tiên

cung kính mời hai người fên thuyên.

Trên tối vào của hòn đảo, ba chữ “Phù Dung đảo” được viết một cách rông bay phượng múa.

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối xuất thân, tạnh nhạt nói: “Những tời ba nói...”

Tô Bối: “...”

Đảo này tuy nhỏ, nhưng bên trong rất đây đủ, nhất tà trong sự xa hoa cổ kính để tộ ra sự trâm ổn khiêm tốn.

Toàn bộ hòn đảo nhỏ tựa như chốn bông £ai tiên cảnh ẩn nấp trong thành phố xa hoa trụy tạc.

Vừa tên đảo, Văn Quốc Đống đã đưa Tô Bối tới một căn phòng cổ kính.

“Ba có việc phải tàm, tát nữa sẽ quay tại, muốn ăn gì cũng có thể gọi điện thoại qua đặt món, sẽ có người

đưa tới.”

Văn Quốc Đống vừa nói vừa cởi quân áo, đi vào trong tủ đồ thay quân áo tân nữa: “Ngoài sân có một bể

suối nước nóng, con muốn thì có thể tự ngâm mình, hoặc chờ ba trở về cùng ngâm cũng được...”

Nghe vậy, Tô Bối đánh giá căn phòng trước mất, nói tà phòng khách sạn, nhưng nhìn không giống tắm.

Phong cách trang trí ở đây, cộng với sự quen thuộc của Văn Quốc Đống với nó, càng có cảm giác giống như

'ngôi nhà' thứ hai của Văn Quốc Đống.

“Ba, đây không phải fà nơi ba dùng để kim ốc tàng kiêu chứ!?”

Nghe cô hỏi, Văn Quốc Đống ngước mất nhìn Tô Bối: “Nơi này tà câu £ạc bộ tư nhân, tính an toàn bảo mật

đêu tốt, túc trước không phải con £o tắng sau khi mẹ chông và Văn Lê trở vê, ở nhà không tiện để con phát

tình sao!?”

Nghe xong tời này, Tô Bối nhíu mày, tiến tên ôm £ấy eo Văn Quốc Đống, dịu dàng hỏi: “Chậc... Ba có kinh

nghiệm như thế, đã từng dẫn mấy người phụ nữ tới rôi!?”

Văn Quốc Đống tạnh mặt tiếc Tô Bối một cái: “Mỗi ngày cái dấm chua gì đêu ăn, người không biết còn

kệ > ` 2 9? tưởng rằng con £à vợ cả...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện