Tô Bối không chịu từ bỏ ý định: “Ba... Con phải chờ Văn Lê...”

“Là muốn chờ nó thưởng thức dấu vết ba để tại trên người con, hay fà chờ nó đến kiểm tra cái miệng nhỏ

nhắn phía dưới bị ba chơi mạnh đến nỗi không khép tại được của con?”

Trong giọng nói của Văn Quốc Đống không nghe ra cảm xúc dao động gì cả, vẫn fà tác phong thường ngày

của hắn.

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống nghiêm trang đùa giỡn tưu manh, thiếu chút nữa tức cười.

Ai biết được thế nhưng Văn Quốc Đống ở đầu dây bên kia tại bắt đâu tính thời gian: “Con còn có ba phút

mười tăm giây...”

“Ba »”

Tô Bối hít sâu một hơi, cắn môi, Văn Quốc Đống đoán chấc cô không dám gặp Văn Lê.

“Còn hai phút rưỡi nữa...”

“Hôm nay con phải tăng ca đến khuya... tùy các người...”

Tô Bối căm tức ném xuống một câu như vậy tiên cúp điện thoại, Văn Quốc Đống chú trọng nhất tà danh

tiếng gia đình...

Cô cũng không tin, Văn Quốc Đống thật sự dám đi lên, cũng thật sự dám để cho cô cứ thế mà đi gặp Văn Lê.

Đồng nghiệp xung quanh lục tục tan tâm đi vê.

Tô Bối lo lắng đê phòng nhìn đông hô, đang muốn thở phào nhẹ nhõm.

Cửa kính văn phòng bỗng có người gõ gõ, chị gái lễ tân đẩy cửa ra, nói thăng: “Tô Bối, có người tìm em...”

Tô Bối nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Ai vậy!?”

Chị gái ở quây lễ tân lắc đâu: “Không biết... Nhưng trông rất quen với chủ nhiệm.”

Ý cười trên mặt Tô Bối dân nhạt đi: “Cám ơn.”

“Không có gì.”

Lúc Tô Bối đi ra ngoài, luật sư còn chưa tan tâm đêu ở đây.

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối đi ra: “Được rồi, mọi người đêu bận rộn đi, tôi đến đón người...”

Tô Bối bất chấp sự chú ý của mọi người và đi vê phía Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối: “Thấy người cũng không thưa...

^ ^“ Z* -^ é ^*

Tô Bối cúi đầu cấn môi: “Ba...”

`

“Ưm »

Văn Quốc Đống gật đâu hài tòng sau khi nhận được sự chú ý của những người xung quanh: “Đi xuống đi...

Xe đang chở dưới £âu.”

“Bây giờ anh đi à? Văn cục... Đến cũng đến rồi, hôm nay để cho chúng ta tàm chủ...”

Văn Quốc Đống cười cười: “Không, trong nhà có họp mặt gia đình.”

“Ha... vậy... tân sau... tân sau Văn cục nhất định phải cho một cơ hội...”

Văn Quốc Đống tiếc Tô Bối đang nơm nớp £o sợ: “Có cơ hội.”

Người ở đây toàn tà những người tinh ranh, thấy vậy cũng không nói thêm gì.

Nhóm người trùng trùng điệp điệp đưa hai người ra cửa.

Nghiêm Cẩn ra ngoài hơi muộn một chút, Nhìn bóng tưng Tô Bối và Văn Quốc Đống cùng nhau rời đi, vẻ

mặt khó hiểu.

“Vừa rồi Tiểu Tô gọi Cục trưởng Văn tà cái gì?! Ba?!”

Những người khác cũng có vẻ khó hiểu: “Một người họ Văn, một người họ Tô... Không nghe nói trong nhà

Văn cục có con gái nha...”

“Chẳng tẽ tà ba dượng?”

“Hoặc tà... He he...”

“Hữ... Mấy người... Tư tưởng gì! Tiểu Tô không phải toại người đó!”

Nghiêm Cẩn tức giận mắng một tiếng rồi đi.

Lúc Tô Bối đi theo Văn Quốc Đống vào thang máy, cũng đã đoán trước được những fời nói trong công ty

tuật sau khi họ rời đi.

Những người đàn ông trong công ty tuật cái miệng rất biết tám chuyện, ở sau tưng cũng không biết sẽ bị nói

thành cái dạng gì nữa.

44! ??

“Ba...” Tô Bối có chút đau đâu: “Không tới hai ngày, giới tư pháp đều biết ba có một cô 'con gái'.

Văn Quốc Đống không có phản ứng với Tô Bối, mãi đến khi ra thang máy, mới tạnh giọng nói: “Ba đã cho

con cơ hội, chính con không quý trọng...”

Lúc này Tô Bối mới nhớ tới vừa rồi Văn Quốc Đống cho “năm phút”: “Vậy Văn Lê tầm sao bây giờ...”

Đến fúc này, Tô Bối mới chợt nhận ra, Văn Lê đi £âu như vậy, đến bây giờ cũng không có một cú điện thoại

cho cô.

Tính toán thời gian, túc này Văn Lê cũng nên tới rôi mới đúng.

Tô Bối gọi điện thoại cho Văn Lê, mãi cho đến khi chuông tự động tắt cũng không có người nghe.

Văn Quốc Đống tạnh tùng quét mắt nhìn động tác của Tô Bối: “Lên xe.”

Tô Bối Eiên tục gọi mấy cuộc điện thoại mới gọi được người.

“Bà xã... Thật xin tỗi, hôm nay công ty tạm thời có chút việc cân xử tý, hôm nào tại ở bên em được không?”

Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống đang nhàn rỗi nhắm mắt dưỡng thân: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì tớn... Đúng rồi...”

Nói xong, đâu kia của Văn Lê đột nhiên ngưng tại.

“Có chuyện gì vậy?”

Thanh âm Văn Lê bỗng nhiên thấp đi mấy phân, nói: “Em ở nhà... Có phát hiện ba có chỗ nào không đúng

không?!”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vẫn nhấm mắt dưỡng thân đột nhiên mở mắt.

Tô Bối dừng một chút: “Không, không có nha... Làm sao vậy?”

“Mẹ anh nghi ngờ ba ở bên ngoài nuôi tình nhân... Còn mang tình nhân vê trong nhà...”

Tô Bối: Không sai, người đó chính tà tôi.

Mang thai sắp tới rôi! Đoán xem ba chồng đưa Bối Bối đi đâu?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện