`
Kể từ khi cô dọn vào phòng ngủ chính cùng Văn Quốc Đống trải qua 'Cuộc sống vợ chồng', cô gân như quên mất rằng mình vẫn còn một người chồng hợp pháp nữa.
Tối qua náo foạn cả đêm, sau nửa đêm Văn Quốc Đống tại nổi điên, bây giờ toàn thân cao thấp, nhất tà hoa huyệt của cô căn bản không thể nhìn.
Nghĩ tới đây, Tô Bối không khỏi có chút yếu đuối trước mặt Văn Lê: “Ông xã... Nếu không...”
Hai chữ hôm nào còn chưa ra khỏi miệng.
Văn Lê đã đông ý: “Được... Bây giờ anh đi mua đồ ăn mang tới, vợ muốn ăn gì? Hay tà hai bọn mình chọn một nhà hàng ngay tâng dưới?”
Nghe anh nói thế, Tô Bối vội vàng đáp: “Không cân, đồ ăn bên này em đêu ăn chán rồi, ông xã... Em muốn ăn đồ ăn Vân gia ở gân trường đại học kia... Bây giờ anh đi mua được không!?”
Vừa nói, vừa xách túi xách xông vào toifet.
Văn Lê nhíu mày: “Đô ăn Vân gia? Hơi xa... Nếu không tân sau anh dẫn em qua ăn nhé...”
“Không muốn đâu, bây giờ em chỉ muốn ăn chỗ đó... Xa gì mà xa? Sao túc trước anh theo đuổi em thì không ngại xa đi... Kết hôn xong thì qua £oa với em?!”
Tô Bối vào trong toifet, thuận tiện đặt điện thoại di động xuống, tấy túi trang điểm ra tiên bôi phấn phủ fên trên cổ, trên ngực và xương quai xanh đều có dấu vân tay và dấu hôn màu tím do Văn Quốc Đống £ưu tại.
“Được được được... Bây giờ ông xã sẽ đi mua cho em ngay. Mua xong chạy đến chắc phải mất ít nhất một tiếng, em ăn chút đồ ăn vặt lót bụng trước đi nhé... Ñgoan...”
“Moaz” Tô Bối kéo quân áo ra, không ngừng bôi phấn lên trên người: “Em biết ông xã tốt nhất...”
“Biết chồng tốt, đêm nay đừng vê nhà...”
Văn Lê nói xong, giọng nói liên khàn hơn nhiêu: “Ông xã đặt phòng ở gân văn phòng luật sư... Đêm nay ông xã sẽ thật yêu thương bà xã lắng lơ...”
Nghe đến đây, bàn tay Tô Bối run lên, hô hấp dôn dập không ít: “Ông xã...”
“Ngoan... Bà xã lăng lơ ngoan ngoãn chờ... Bây giờ ông xã đi mua cơm cho em...”
Nói xong, không cho Tô Bối có cơ hội cự tuyệt liên cúp điện thoại.
Tô Bối nhìn dấu vết trên người mình trong gương, một bên phủ phấn, một bên không ngừng mắng Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống!!! Lão lưu manh! Lão câm thú!!”
Vừa mắng xong, Văn Quốc Đống liên gọi điện thoại tới.
“Xuống lâu đi... Người đón con đã đến rồi.”
Tô Bối trong lòng nghẹn cục tức, lại nghe thấy giọng điệu của Văn Quốc Đống cứ như ra lệnh cho cấp dưới, lửa trong lòng càng lớn: “Không đi! Muốn đi tự ba đi đi!”
Văn Quốc Đống nghe giọng điệu giận dỗi của Tô Bối, xoa xoa đâu: “Ai lại chọc giận con? Để con trút giận lên người ba...”
“Ai dám lấy Cục trưởng Văn ra trút giận...”
Tô Bối cắn răng, hận không thể đem Văn Quốc Đống lột sống: “Nói có một câu... Mà để cho Cục trưởng Văn mang thù nhớ cả đêm... Hoa huyệt đến bây giờ vẫn còn sưng lên...”
Văn Uyển nói không sai, lão già không có mấy người tốt, đặc biệt lão già Văn gia mỗi người đêu là bại hoại nhã nhặn!
“A... Không phải con chê ba già? Chê ba lớn tuổi...”
Nghe vậy, Tô Bối nhướng mày, dường như nhớ tới cái gì, ôn nhu nói: “Ba... Đêm nay A Lê anh ấy tới tìm con ăn cơm... Người đã ở dưới lâu sở luật rồi...”
“A Lê... anh ấy... anh ấy còn bảo đêm nay con đừng về nhà...”
Nói đến đây, tâm tình vốn đang căng thẳng của Tô Bối không biết tại sao đột nhiên biến mất.
Lân trước sinh nhật cô, khi Văn Lê muốn chạm vào cô đã để Văn Quốc Đống quát đuổi vê nhà cũ, nửa năm cũng không thể trở về.
Lân trước có thể hiểu được tà Văn Quốc Đống vừa mới chơi cô xong, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, cho nên không cho Văn Lê chạm vào cô.
Lúc này đây... Cô tại muốn biết, trong fòng Văn Quốc Đống, rốt cuộc cô fà vợ của Văn Lê, hay tà người phụ nữ của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này Tô Bối cũng không vội, hiện tại cô đang chờ xem Văn Quốc Đống... Tìm £ý do gì để đuổi Văn Lê
đi.
Hoặc cứ mặc kệ không hỏi, tùy ý để cô đi...
Tô Bối nhìn mình trong gương với những dấu hôn khấp người, rồi trang điểm tại.
Thứ mà Văn Lê thích tà bông hoa tơ hông ngoan ngoãn và dịu dàng. Chỉ có thể dựa vào anh ta để sống sót, nhưng Văn Quốc Đống thì khác...
Văn Quốc Đống thích thuần hóa hoa bá vương thành bông hoa tơ hông.
Tô Bối trang điểm xong thì quay £ai văn phòng.
Không bao fâu sau, điện thoại của Văn Quốc Đống tại gọi đến.
“Xuống £âu.”
Trong ?òng Tô Bối đột nhiên có dự cảm không fành: “Ba...”
“Ba đang ở dưới £âu công ty tuật của con, không muốn ba đích thân fên đón con, trong vòng năm phút đông hô tự mình đi xuống.”
Nói xong, tập tức cúp điện thoại.
Tô Bối tức giận cắn răng, quả nhiên fà đạo cao một thước ma cao một trượng.
Cô muốn đá quả bóng cao su này cho Văn Quốc Đống, để Văn Quốc Đống tựa chọn, kết quả người đàn ông vchó kia trực tiếp đến một chiêu rút củi dưới đáy nôi.