Tối hôm qua miệt mài quá độ, dẫn đến cả buổi sáng hôm nay tinh thân Tô Bối đêu hỗn toạn không tập trung được.

“Tô Bối... Tô Bối?”

Người bên cạnh dùng sức vỗ vai Tô Bối, túc này Tô Bối mới tấy tại tính thân: “Sao vậy?”

“Cô sao vậy? Không nghỉ ngơi đây đủ ư? Anh Nghiêm gọi cô cả buổi trời... Kêu cô đi phòng khách một chuyến."

“Ồ? Tôi đi qua tiên.”

Tô Bối xoa xoa huyệt thái dương, từ hôm nay trở đi vẫn nên tách ra ngủ riêng với Văn Quốc Đống thì tốt hơn.

Trong phòng khách.

Vết thương trên mặt Đường Giai tại nghiêm trọng hơn một chút, bên cạnh còn có một bé gái nhút nhát.

Ị??

Nghiêm Cẩn đang đọc báo cáo nghiệm thương của Đường Giai, hỏi: "Đã báo cảnh sát chưa?

Đường Giai gật đâu: “Có ghi chép báo cảnh sát... Nhưng..."

Những lời còn lại, Đường Giai chưa nói hết.

Hai người ở đây cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra...

Tô Bối nhìn mặt Đường Giai, lại nhìn đứa nhỏ gây gò bên cạnh: “Tìm được thứ cân tìm rôi?”

Nghe vậy, Đường Giai châm điếu thuốc, khinh thường cười cười: “Nếu không em cho rằng vết thương trên mặt chị từ đâu mà có?"

"Cái đô hèn nhát kia không dám động thủ, chỉ dám để cho bà già chết tiệt kia xuống tay, đừng nhìn chị bây giờ phải chịu đựng bọn nó, chờ đi... Qua hai ngày chị sẽ trả đủ cho bà già đó biết mặt!"

Nhà kia chẳng qua là xuất thân nhà giàu mới nổi, đánh nhau ngoại trừ khóc lóc om sòm thì chỉ giựt tóc cào

mặt, cô vô duyên vô cớ đưa chứng cứ bạo lực gia đình cho bên ngoài biết, chuyện đó chẳng thiệt hại gì đến bọn họ cả.

Từ nhỏ Tô Bối đã nghe nói Đường Giai là người đánh nhau giỏi nhất trong thôn các cô, mà từ nhỏ đến lớn chị ấy đánh người đêu dùng cách thức hung ác nhất tàn nhẫn nhất, đánh người ta hết lân này tới lân khác, mà người ta còn không có biện pháp tìm chị ấy.

Lân này Đường Giai tới đây với ý định một là thúc giục tiến độ, hai là tìm Tô Bỡi.

Nghiêm Cần biết mối quan hệ giữa Đường Giai và Tô Bối, dặn dò xong những điêu cân chú ý thì rời đi.

Đường Giai hút thuốc xong, ấn đâu mẩu thuốc vào trong gạt tàn, đột nhiên nói: "Bà già chết tiệt kia biết chị muốn ly hôn, gân đây đang khuyến khích ả tình nhân bên ngoài nhanh chóng mang thai..."

Tô Bối nghe hiểu ẩn ý Đường Giai nói, trâm mặc một lát rồi nói: "Đàn ông lớn tuổi chán cơm thèm phở...

Đó cũng là chuyện thường tình..."

`

Nghe xong lời này, Đường Giai giương mắt nghiêm túc nhìn Tô Bối nở nụ cười: “Nếu đổi lại em mà là chị...

Đoán chừng xương cốt người kia đêu không còn..."

Nghe vậy, trên mặt Tô Bối không có nhiêu cảm xúc phập phồng, chỉ đưa tay sở sờ đứa nhỏ bên cạnh Đường

Giai: “Em không nói gì cả..."

Đường Giai lắc đâu, tự mình nói ra: "Từ nhỏ em đã như vậy... Nếu chị có một nửa đâu óc và cái miệng như em... Cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay."

"Con đường đều do chính mình lựa chọn... Con đường hôm nay của chị cũng là tự chị đi..."

Tô Bối tiễn hai mẹ con Đường Giai xuống lâu, nhìn bóng lưng hai người nhất thời có chút hoảng hốt. Đường Giai chọn sai đường, người đáng thương không phải là chị ấy, mà là đứa trẻ bên cạnh chị.

Z+

Tô Bối không khỏi nhớ tới đêm qua Văn Quốc Đống nói “Con dâu Văn gia" cùng với "Tình nhân của Văn

Quốc Đống".

Đối với cô mà nói, vợ của Văn Lê và mẹ của con Văn Quốc Đống... Chênh lệch giữa hai danh xưng này có một khoảng cách không thể vượt qua.

Cô gả vào Văn gia hai năm, cẩn thận dè dặt, nhìn sắc mặt Lâm Quyên sống qua ngày.

Nếu cô không quyến rũ Văn Quốc Đống, không leo giường thành công...

Vị trí của Đường Giai với con gái bây giờ chính là tương lai của cô và con gái.

Nhưng nếu cô sinh con cho Văn Quốc Đống, bất kể là con trai hay con gái, thì đó đêu sẽ là một cảnh tượng khác.

Ai cũng không biết Văn Lê có thể sinh hay không, Lâm Quyên giữ một đứa con trai nửa tàn phế, lấy cái gì tranh cùng cô!?

Gân hết giờ làm việc, điện thoại Tô Bối nhấp nháy.

Trên Wechat, Văn Quốc Đống có gửi một tin nhắn tới.

[Tối nay không ăn cơm ở nhà.]

Một túc sau, tại gửi địa chỉ định vị.

[Tối nay sẽ có người đến văn phòng fuật sư đón con. ]

Tô Bối nhìn tên địa điểm trên đó, nhíu mày, không đợi cô trả tời, Văn Lê đã gọi điện thoại tới.

"Bà xã... Chừng nào em tan ca?"

“Hả?”

Tô Bối sửng sốt hôi tâu mới nhớ tới, mấy ngày trước Văn Lê đã hẹn cùng nhau ăn cơm hôm nay.

Nghĩ đến đêm qua Văn Quốc Đống tưu tại dấu vết ở trên người cô, tâm Tô Bối tiên nhấc tên: “Chắc hôm nay em phải tăng ca..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện