Nghe thấy câu trả tơi, Tô Bối ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến bình Tĩnh chất chăm sóc bộ phận riêng tư trên bàn trang điểm của Lâm Quyên...
Cô vốn tưởng Văn Quốc Đống tràn đây sức tực, Lâm Quyên chịu không nổi mới cân chăm sóc...
Ai có thể nghĩ tới hóa ra tà bởi vì Văn Quốc Đống không chạm vào Lâm Quyên, cho nên bà ta mới phải chăm sóc nơi đó.
Tô Bối dựa người vào £ ông ngực Văn Quốc Đống, hai bàn tay nhỏ bé không thành thật dạo quanh cơ ngực người đàn ông: "Ba thích chơi con dâu như vậy sao?!"
Nửa năm mới cùng Lâm Quyên tàm mấy tân, như vậy xem ra Lâm Quyên còn muốn bất mãn hơn so với cô...
Tuy rằng thứ kia của Văn Lê không có sung sướng như ba hắn, nhưng ít nhất Văn Lê thỉnh thoảng còn có thể dùng miệng fàm, tấy tay tàm cho cô sảng khoái.
Mà Văn Quốc Đống... Không giống như một người đàn ông biết cách nói chuyện với phụ nữ.
Văn Quốc Đống xoa ngực Tô Bối, ánh mắt ngưng tụ, bàn tay to bóp cầm Tô Bối chặn cái miệng nhỏ nhắn đang tải nhải kia tại.
Nụ hôn triên miên qua đi, Tô Bối thở hông hộc nằm trên vai Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cắn vành tai thấp giọng nói: "Thời điểm chỉ có hai người ba không thích nghe đến hai từ 'ba chồng" “con dâu' này..."
Nói xong câu đó Văn Quốc Đống nhíu mày.
Vừa nghe, Tô Bối nũng nịu yếu ớt nhỏ giọng hỏi: "Ư... Không cho gọi ba... Cũng không cho gọi ba chồng...
Vậy ba thích nghe cái gì?"
“Chẳng lẽ giống mẹ chồng? Kêu... Quốc Đống? Ui... Vừa nghe đã già rồi...”
Nghe thấy thế, sức lực trên tay Văn Quốc Đống không kìm được nặng thêm: “Ba già?!”
“Ui... Ba...Đau” Tô Bối nghe trong giọng nói của Văn Quốc Đống chất chứa bất mãn, cố ý đổ thêm dâu vào lửa nói: "Ưm... Ba tuy rằng lớn tuổi một chút... A!!"
Tô Bối còn chưa nói xong, cả người đã bị Văn Quốc Đống ôm lấy.
"Tối nay ba sẽ cho con xem... Ông đây đến tột cùng có lớn tuổi hay không..."
Tô Bối đột nhiên bị ôm lên, cả người chưa kịp phục hôi tinh thân đã bị Văn Quốc Đống ném vào trong giường.
"Ba... đừng... ngày mai còn phải đi làm... ô..."
Văn Quốc Đống trở tay trực tiếp bắt lấy Tô Bối ở trên giường, bàn tay to tuốt tuốt thịt côn, cọ hai cái ở trên mông Tô Bối, gậy thịt đang mêm cũng chậm rãi cứng lên.
“Chê ba già?”
Tô Bối điên cuồng lắc đâu: “Không có... Không có...Ưm... Ba lớn tuổi nhưng bảo đao không già a..."
Ẩm cuối cùng biến thành run rẩy.
Sau nửa đêm, ga trải giường dưới thân hai người đêu là những vũng nước dâm trộn lẫn với tinh dịch.
*
Sáng sớm hôm sau khi Tô Bối tỉnh lại, Văn Quốc Đống tinh thân phấn chấn từ bên ngoài chạy vê.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống tràn đây năng lượng, chỉ cảm thấy hai chân đều run rẩy.
Văn Quốc Đống làm xong bữa sáng, liếc nhìn Tô Bối đang run rấy: “Ba còn già không?!”
Nghe hắn hỏi, Tô Bối lập tức lắc đâu theo phản xạ có điêu kiện: “Không... không già... Ba một chút cũng không già..."
Lúc này Văn Quốc Đống mới hài lòng thu hôi ánh mất: “Lát nữa ngồi xe ba, ba đưa con đến công ty."
Thân thể Tô Bối mất tự nhiên cứng đờ trong chớp mắt: “Ba... Con tự đi được...”
Trong nháy mắt sắc mặt Văn Quốc Đống tạnh xuống: "Vì sao? Chê ba già? Chê ba tàm con mất mặt?
" "
Tô Bối đang ăn cháo, chỉ cảm thấy trong cổ họng nghèn nghẹn: “Ba... Con cùng Văn Lê fà ẩn hôn, không ai biết quan hệ giữa chúng ta."
Nghe vậy, mặt Văn Quốc Đống không chút thay đổi nhìn Tô Bối.
Tô Bối thở dài, giải thích: "Không ai biết con kết hôn, cũng không ai biết ba £à ba chông con, hơn nữa thân phận của ba... Cứ tùy tiện đưa con đi tàm như vậy, bị đồng nghiệp văn phòng tuật nhìn thấy sẽ nghĩ như thế
nào?"
"Giới tư pháp chỉ tớn bằng đấy... Đến túc đó tin đôn rơi vào tai mẹ thì tàm sao bây giờ?"
Nếu biết họ tà ba chồng con dâu, mọi người sẽ không nghĩ nhiêu...
Nhưng vẫn đê tà mối quan hệ giữa bố chồng nàng dâu này vốn không rõ ràng.
Đương nhiên trước khi mang thai cân phải tàm những công việc bảo mật cân thiết.
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nhắc đến chuyện này, hắn cũng đã nghĩ tới, đột nhiên nhìn vê phía bụng Tô
Bối: “Đêm qua..."
Tô Bối mặt không đổi sắc uống xong bát cháo: “Bảy ngày đầu và bảy ngày cuối cùng của kỳ kinh đêu tà thời kỳ an toàn..."
Nghe cô nói thế, Văn Quốc Đống chân chừ một tát, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Chú ý một chút...”
"Vâng..." Tô Bối cúi đâu nuốt một viên thuốc trước mặt Văn Quốc Đống ngay sau khi ăn bữa sáng.
nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Văn Quốc Đống chuyển động, nhưng tại không nói gì.
Sau khi Văn Quốc Đống đi, Tô Bối nhếch môi, nhét ?ọ thuốc nhỏ vào trong túi.
Trên bình thuốc bị xé ra giấy gói, tờ giấy gói rách có in rõ chữ Phụ nữ mang thai và một đống tiếng nước ngoài.