Ánh mắt Văn Quốc Đống tối sâm tại, bàn tay câm điện thoại di động đột nhiên trượt xuống, điện thoại di

động bị ném xuống gâm giường.

“Quốc Đống?! Làm sao vậy!?”

Ngay khi giọng nói của Lâm Quyên truyên đến, bà chợt nghe thấy một âm thanh rên rỉ phát ra từ phía bên kia

của màn hình tối tăm.

“Quốc Đống?!”

Văn Quốc Đống xoay người đặt Tô Bối ở dưới thân, gác hai chân dài trên vai, kéo chăn bông mỏng che đi

phân thân dưới của hai người, nhanh chóng đẩy hông mà đút thật mạnh vào fỗ huyệt của Tô Bốỡi.

“Điện thoại rơi xuống rôi, không có việc gì thì cúp máy... Anh còn có việc phải tầm...”

^

“Ô ”»

Hai tay Tô Bối bám chặt tay Văn Quốc Đống, cả người uốn cong chín mươi độ, xương mu bị người đàn ông

va chạm đau đớn.

Nhưng hết tân này tới £ân khác cô còn không dám hét fên... Chỉ có thể dùng móng tay gắt gao giữ chặt cánh

tay Văn Quốc Đống, cào hết vết máu này đến vết máu khác trên đó.

“Văn Quốc Đống... Hôm nay... Tròn hai mươi năm của chúng ta... Anh... Cứ đối xử với em như vậy sao?”

Nghe đến đó, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Ngày mai anh bảo người đưa quà cho em...”

Nghe vậy, Tô Bối cắn môi, bất mãn trừng mất nhìn người đàn ông trên người mình, bàn chân đang gác trên

vai đá Văn Quốc Đống một cước.

Văn Quốc Đống nhìn tiểu ghen tinh ghen tị dưới thân, đẩy cự côn đụng mạnh vào tử cung của Tô Bối, vừa

nói: “Được rôi... Cúp đi... Anh tạm thời không lấy điện thoại ra được...”

“Ưm »”»

Tô Bối đỏ mắt vùi mặt vào trong gối, cắn gối không dám lên tiếng.

“Quốc Đống... Em muốn về nhà của chúng ta... Em không yên tâm để anh một mình... Em...”

Lâm Quyên ở đâu dây bên kia chưa từ bỏ ý định vẫn luôn thao thao bất tuyệt, hai người bên này thì kìm nén

tiếng thở dốc, không dám rên rỉ to tiếng nằm trên giường quẫn lấy cùng một chỗ.

Văn Quốc Đống nắm lấy cặp đào mọng của Tô Bối hung hăng xoa bóp trong tay, đột nhiên cúi người dùng

sức mút mát, hai tay dùng sức nắn bóp.

Côn thịt dưới thân thao càng lúc càng sâu, đâm thẳng vào trong cổ tử cung nho nhỏ của Tô Bối.

“Ba... A... Đau...”

Tô Bối bị Văn Quốc Đống đỉnh tới chỗ sâu nhất, trong đôi mất rưng rưng nước mắt, không ngừng lắc đâu,

nhỏ giọng nói: “Ba... Không, không cân...”

Ngoài miệng Tô Bối kháng cự đẩy Văn Quốc Đống ra, nhưng cái miệng nhỏ nhấn bên trong huyệt hoa dưới

thân lại không ngừng hút quy đâu của hắn tiến vào bên trong.

“Ưm »

Thịt côn của Văn Quốc Đống bị cái miệng nhỏ nhấn bên trong hút đến tê dại da đâu, hông của hắn dính chặt

vào lỗ huyệt, khiến cây gậy khổng lô đâm mạnh vào đó.

Tình dục vô cùng căng thẳng khiến trên dưới toàn thân Tô Bối đêu gắt gao kéo căng, mị thịt bên trong âm

đạo cũng theo đó mút chặt lấy dương vật to bự.

»

“Ba thao con dâu sướng chết mất, thoải mái quá... a... ưm...

Văn Quốc Đống cúi người ngăn chặn tiếng rên rỉ của Tô Bối: “Đừng phóng đãng... Sợ mẹ chồng con không

nghe thấy?”

Tô Bối nhìn người đàn ông còn căng thăng hơn cả cô.

Đột nhiên hiểu được vì sao Văn Uyển tại khiêu khích Văn Tuyết hết tân này đến tân khác.

Loại cảm giác phản bội khi ngoại tình sau tưng vợ của họ vừa khẩn trương vừa kích thích... Nhất tà toại tâm

tý khoe khoang dị dạng vừa sợ bị người phát hiện, tại muốn bị người phát hiện.

Huống chi, các cô ngủ với đàn ông, còn ngủ với đàn ông của bọn họ...

Không chỉ có thể tầm cho các cô vui sướng, mà đó còn tà chồng của người phụ nữ mà các cô ghét nhất...

Trong điện thoại di động dưới gâm giường, giọng nói của Lâm Quyên không ngừng vang tên, Tô Bối vòng

tay ôm tấy Văn Quốc Đống, thì thâm vào tai: “Ba... Sắp ra rồi... Ưm... Nhanh nữa tên...”

“Tiểu tao hóa...”

Quy đâu của Văn Quốc Đống bị huyệt hoa của Tô Bối hút đến tê dại, thất tưng chuyển động nhanh chóng

đâm vào trong.

“Ưm... A... sắp... ra rồi... ba... ưm...”

Tô Bối thiếu chút nữa trực tiếp ta tên, Văn Quốc Đống đúng túc cúi người hôn fên nuốt tấy tiếng kêu của

Tô Bối.

“Ưm »

Văn Quốc Đống dùng sức hôn Tô Bối, côn thịt giống như nổi điên đấu đá ung tung ở trong huyệt hoa, đột

nhiên huyệt hoa co rút tại một trận, cự côn Văn Quốc Đống đang cắm vào trong miệng tử cung không kịp rút

ra, bắn mạnh vào sâu trong hoa tâm.

Từng đợt tại từng đợt tinh dịch nóng bỏng xối đây bên trong huyệt hoa khiến cả người Tô Bối run rẩy một

trận, hai tay vững vàng ôm chặt Văn Quốc Đống, ở bên tai người ta tẳng tơ rên rỉ: “Ư... Mẹ chông... Tỉnh

dịch của ba... Bắn hết vào trong tử cung của con dâu... A...”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện