Nghe vậy, gậy thịt vừa bắn xong của Văn Quốc Đống tại giật giật bên trong tiểu huyệt của Tô Bỡi.
“Tiểu tao hóa! Lắng tơ muốn chết!”
Hai chân thon dài của Tô Bối gắt gao kẹp chặt ở trênv tưng Văn Quốc Đống, tầm cho côn thịt của hắn tại cắm sâu vài phân: “A~chẳng tẽ bị mẹ chông nghe thấy ba thao con dâu của mình còn bắn vào trong huyệt người ta, khó chịu sao!"
Văn Quốc Đốngn nghe Tô Bối nói, thân thể tại nóng fên vài phân, côn thịt còn cắm ở trong huyệt hoa hung hăng đâm vào hoa tâm đảo quanh một vòng, nhỏ giọng mắng: "Dâm đãng không có giới hạn..."
"Ưm... ba..u. đâm thật sâu... ưm... Văn Lê chưa từng đâm sâu như vậy..."
Tô Bối ngửa cân cổ thiên nga, khom người chủ động hùa theo động tác của Văn Quốc Đống, dịu dàng nói:
"Văn Lê cũng... chưa từng bắn sâu như vậy... Ưm..."
Vừa dứt tời, phân hông của Văn Quốc Đống đột nhiên tại bất đâu dùng sức, một chút hòa hoãn cũng không có rút ra.
“ÓI... Ba...”
Hai chân Tô Bối vừa xót vừa mỏi, hai tay đẩy người đàn ông trên người ra: “Ba... chờ một chút..."
“Không phải muốn cho mẹ chồng con nghe con bị thao?!”
Giọng nói đứt quãng của Lâm Quyên ở đâu bên kia điện thoại đột nhiên dừng lại, im lặng một lúc.
“Quốc Đống, anh đang nói chuyện với ai vậy?!”
Văn Quốc Đống nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Trong nhà chỉ có một mình anh, anh còn có thể nói chuyện với ai?I
“Nhưng rõ ràng em nghe thấy có tiếng phụ nữ! Là giọng của ai?”
Tô Bối im lặng nằm dưới người Văn Quốc Đống, nghe Lâm Quyên nổi điên.
Thân thể hai người trân như nhộng gắt gao quấn quýt, hoa huyệt giống như là có ý thức chặt chẽ hút côn thịt Văn Quốc Đống không buông.
Động tác đưa đẩy dưới thân Văn Quốc Đống không ngừng nghỉ, ôm người đến bên giường nhặt lên điện thoại di động, lạnh lùng nói: "Anh thấy là em điên rồi... Cứ như vậy đi... Thành thật chờ ở nhà cũ, chú ý kỹ tới Văn Lê hơn đi!"
Nói xong liên cúp điện thoại.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống đang rong ruổi trên người mình, đột nhiên nổi lên tính tình nghịch ngợm, vươn tay giật lấy điện thoại từ trong tay Văn Quốc Đống.
Ghé vào bên tai người nhỏ giọng nói: "Ba... Có muốn nói cho mẹ chồng... Bây giờ ba đang cùng ai làm?!”
Văn Quốc Đống không hề khó chịu khi điện thoại của mình bị cướp, chỉ là im lặng không lên tiếng tăng thêm sức lực đâm chọc.
Tô Bối thấy thế, tiếp tục được voi đòi tiên hỏi: "Con thực sự muốn nói với mẹ chông rằng ba không chỉ có thể chăm sóc nhu câu sinh hoạt hàng ngày của con dâu, mà ngay cả nhu câu sinh lý ba cũng có thể thay Văn
Lê thỏa mãn con... A~"
Văn Quốc Đống cắn một cái trên cổ Tô Bối, mút mạnh ra dấu hôn trên tàn da trắng nõn: “Để cho bà ấy biết con fên giường của ba, con còn có thể ở tại Văn gia?!"
Nghe hắn nói, Tô Bối nhắm mắt tại: “Vậy ba có cho con ở tại không?”
“Tô Bối” Môi mỏng của Văn Quốc Đống hôn một đường từ cổ theo tới bên tai Tô Bối, thấp giọng nói: "Làm con dâu Văn gia, hay tàm tình nhân của Văn Quốc Đống... Con tà người thông minh, hãn nên biết phải chọn như thế nào mới đúng..."
Nghe đến đó, Tô Bối bỗng mở mắt ra, cô đương nhiên biết nên chọn như thế nào.
Nếu không tại sao cô tại phải vất vả feo tên giường...
Chỉ tà, bây giờ thứ cô muốn cũng không chỉ đơn giản fà con dâu Văn gia như vậy...
Hai tay Tô Bối vịn ở trên vai Văn Quốc Đống, hơi thở như fan dịu dàng nói: "Nhưng mà ba... Người ta vừa muốn fầm con dâu Văn gia, tại muốn fàm tình nhân của ba thì sao bây giờ?"
Văn Quốc Đống duỗi tay ra, không để ý tới Lâm Quyên bất mãn ồn ào, trực tiếp cúp điện thoại.
Di động vừa tắt, hắn ném qua một bên, khàn giọng nói: "Làm sao bây giờ?! Dạng chân ra để cho ông đây thao chứ sao!”
Nói xong, Văn Quốc Đống không bận tâm trực tiếp tăng cường Pực đạo đâm chọc.
"Ư... a... ba... đừng nhanh như vậy a... ưm..."
Suốt một đêm, Tô Bối đêu bị Văn Quốc Đống đè ra tầm tình không ngừng.
Làm đến nỗi tiểu huyệt của Tô Bối không khép tại được, tinh dịch bắn vào không ngừng trần ra từ trong £ỗ huyệt, Văn Quốc Đống mới ôm Tô Bối đi phòng tắm.
Lân đâu tiên Tô Bối cảm nhận được cái gì gọi tà tửa cháy ở nhà cũ dập không hết... Toàn thân cô xụi tơ ở trong bôn tấm, dịu dàng hỏi: "Ba... Ba tinh tực dư thừa như vậy... Làm sao mẹ chông có thể thỏa mãn ba khi bà ấy đã có tuổi!?"
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu mày, một tay chơi đùa bâu ngực của Tô Bối, thờ ơ nói: "Số tân tầm với mẹ
chồng con trong nửa năm qua, cộng tại còn không nhiêu bằng số tân bắn vào tỗ huyệt con cả đêm...”