Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Bối nghĩ đến những gì Văn Uyển nói, nhìn ổ khóa trên cửa, ánh mất tóe fên.

Khóa trái cửa.

Nửa đêm, Tô Bối đang ngủ đvến mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác giường bên người trâm xuống.

Không đợi cô mở mất ra, đã bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt, ổ chăn vốn dĩ không ấm náp tắm đã bị sự

tạnh tẽo thay thế.

“Ưm... Ba...”

Ngón tay tạnh tẽo của Văn Quốc Đống đẩy váy ngủ trên người Tô Bối ra, chui vào trên cơ thể mêm muại

của Tô Bối: “Câm tiên bán mình ở chỗ ba, mua đồ cho Văn Lê... Sao con không hỏi nó có dám nhận hay

không?”

Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nghiến răng nghiến tợi, cố ý rụt người tại, tẩm bẩm một tiếng: “Ba... Con

tạnh...”

Nghe cô nói, Văn Quốc Đống đưa tay kéo chăn đấp tại cho hai người.

Tô Bối còn chưa kịp nói thêm gì thì đã bị hắn cởi hết quân áo, nghiêng người tới cắn xuống bộ ngực trắng

nõn mêm mại một phát.

“Ư... Ba... Đừng...”

Tô Bối trân trụi, chỉ cảm giác được một dòng nhiệt từ trong âm đạo tuôn ra.

“Đừng? Đừng cái gì?!”

Hai tay Văn Quốc Đống dùng sức bóp một cái trên ngực Tô Bối, nhẹ nhàng vân vê trái đào mọng, đâu lưỡi

xoay quanh nhũ hoa, thình lình cắn một miếng.

Tô Bối đau đến mức hít khí lạnh: “Đau... ba... ba, ba nhẹ một chút... a...”

“Đây là phát tình?!”

Văn Quốc Đống đứng dậy cởi sạch sẽ quân áo trên người mình xuống, cự côn nóng bỏng dữ tợn phóng ra

trước mất Tô Bối.

Bàn tay to ở phía trên tuốt một phen ngay trước mặt Tô Bối: “Lúc trước nó thao con có thoải mái hay

không?”

Tô Bối không nhìn thứ dưới người Văn Quốc Đống, cắn môi quay đầu đi.

Thấy vậy, Văn Quốc Đống đột nhiên lật người Tô Bối trở lại, không biết lấy đâu ra một cái lọ nhỏ trong tay,

bóp một lớp chất bôi trơn vuốt ve trên dương vật, ngón tay dính chất bôi trơn đột nhiên thăm dò vê phía sau

huyệt của Tô Bối.

Tô Bối còn chưa kịp phản ứng Văn Quốc Đống muốn làm cái gì, sau huyệt chợt lạnh, cảm giác khó chịu của

đị vật xâm nhập lan lên đến não.

“Ba! Ba làm gì vậy...?”

Tô Bối lo lắng, thân thể theo bản năng giãy dụa: “Ba...”

Ngón tay Văn Quốc Đống nhờ sự trợ giúp của chất bôi trơn, dễ dàng cắm vào hậu huyệt Tô Bối: “Buổi

chiêu ai nói với con chúng ta thanh toán xong xuôi!?”

“Hữ” Tô Bối giấy dụa thế nào cũng không thoát khỏi sự áp chế của Văn Quốc Đống, đành phải mêm giọng

nhỏ nhẹ dỗ dành: “Ba... đừng... không cân...”

Cho tới bây giờ, Tô Bối mới hiểu câu “bảo trọng” kia của Văn Uyển tà có ý gì.

“Bây giờ... Trả không hết?”

Ngón tay Văn Quốc Đống ở trong huyệt sau của Tô Bối không nhanh không chậm cử động, côn thịt cố ý vô

tình đưa đẩy giữa hai chân Tô Bối.

“A ”»

Hai chân Tô Bối bị cự vật nóng bỏng ma sát ra một thân tửa, dục vọng của phụ nữ trong kì kinh nguyệt vốn

đã mãnh tiệt, bây giờ tại tàm như vậy, cảm xúc trong cơ thể càng thêm mãnh tiệt.

“Rõ ràng tà... chính ba...”

Vừa dứt tời, ngón tay Văn Quốc Đống tại đi vào vài phân: “Sau này còn cho chơi nữa không?”

Nghe đến đó, Tô Bối cắn môi không tên tiếng.

Ngón tay Văn Quốc Đống ở bên trong hậu huyệt Tô Bối dạo qua một vòng, cảm nhận được sự căng cứng

chặt khít ở bên trong hậu huyệt, hắn cố nén dục vọng đi vào: “Không nói!?”

Mặt Tô Bối đỏ bừng, ô cố gắng hết sức chịu đựng sự đụng chạm vào £ỗ sau, cắn môi dưới tới bật máu.

“Con tà người đã câu xin ba tầm tình, bây giờ con fại muốn vỗ tay rời đi?”

y y

Tô Bối vẫn không hé răng.

Ngọn tửa trong tòng Văn Quốc Đống càng túc càng mạnh, hắn rút tay vê, vẻ mặt tạnh tùng: “Đừng hối

”»

hận...

Nói xong, hắn nhặt quân áo tên xoay người muốn xuống giường.

cuối cùng, đôi mắt đang vùi trong gối của Tô Bối động đậy, cô đưa tay ra vừa vặn bắt được côn thịt dưới

thân Văn Quốc Đống, thấp giọng nói: “Ba... vừa rồi... rất khó chịu...”

Văn Quốc Đống cứng đờ, trâm mắt nhìn Tô Bỡi.

Đến túc này, hắn mới tỉnh táo tại, đột nhiên bị sự tức giận của Tô Bối tàm cho choáng váng.

“Tô Bối... Con thật tàn nhẫn!”

Nếu bây giờ hắn đi, tà 'thẹn quá hóa giận'.

Hắn ở tại, chính tà hắn “Hối hận”, cũng fà hắn “Dư tình chưa dứt”.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện