Sau khi Văn Uyển chọn xong cặp nhẫn tình nhân, Tô Bối không nói hai tời trực tiếp trả tiên.

Tô Bối nhìn đôi nhẫn tình nhân Văn Uyển đeo fên: “Buổi tối chị dâu mời em ăn cơm.”

“Chị dâuv, vậy tối nay cơm nước xong, có cân phục vụ bồi ngủ không?”

Nghe vậy, Tô Bối con ngươi tóe tên: “Muốn... Dù sao hôm nay em tiêu chính tà “Phí bôi ngủˆ.”

Văn Uyển nghe xong tời này, tnròng mất đen nhánh đảo một vòng: “Vậy sao, em biết gân đây có một khách

sạn tình thú rất nổi tiếng, chúng ta đi thể nghiệm đi?”

Tô Bối nhìn chiếc nhẫn: “Có thể...”

Văn Quốc Đống ở truong xe chờ trái chở phải cũng không thấy Tô Bối trở vê.

Chỉ tà trên điện thoại di động có thêm không ít thông báo tin nhắn ngân hàng, tiện tay mở ra tướt xem, nhìn

thoáng qua.

Tính tình còn rất nóng nảy...

Cho đến khi Văn Quốc Đống tướt đến hóa đơn cặp nhẫn tình nhân cuối cùng, ánh mắt tạnh tùng, gọi điện

thoại cho Tô Bối.

“Ở đâu?”

Tô Bối nhìn Văn Uyển đang ân cân rót rượu bên cạnh: “Đột nhiên nhớ tới hôm nay có hẹn với bạn bè, buổi

tối không về nhà...”

“Tô Bối...” Văn Quốc Đống trong giọng nói đã nhiễm lên một tia lãnh ý: “Mười phút... Trở lại.”

Tô Bối nhướng mày, thấp giọng nói: “Ba... Con nghĩ ý của ba buổi chiêu là muốn chúng ta thanh toán...”

“Tô Bối...”

Không đợi Văn Quốc Đống nói xong, Tô Bối liên 'khổ sở' cúp điện thoại.

Nhấp một ngụm rượu Văn Uyển đề cử, Tô Bối gật đâu: “Rượu này không tệ...”

Văn Uyển xem Tô Bối biểu diễn xong, nâng chén chạm vào người: “Chị cẩn thận chơi quá trớn.”

Nghe vậy, Tô Bối lắc đâu: “Con đường của bác em, không hoang dã như Diệp Liệt Thanh...”

Thái độ của Diệp Liệt Thanh đối với Văn Uyển ngay từ đâu đã là dung túng...

Mà Văn Quốc Đống... Cô và Văn Quốc Đống bây giờ còn xa mới bằng trình độ của Văn Uyển và Diệp Liệt

Thanh.

Hiển nhiên trong lòng Văn Uyển vẫn còn sợ hãi: “Vậy có thể nói không chừng...”

*

Khi Văn Quốc Đống tìm được Tô Bối, hai người đêu đã uống say.

Tô Bối say khướt nhìn Văn Quốc Đống đen mặt, quay đâu sang một bên, không nói gì.

Văn Uyển chống cầm, tâm mắt đảo quanh hai người: “Bác... Bác cũng tới ăn cơm à?”

Văn Quốc Đống tạnh tùng tiến tên, trâm giọng hỏi: “Có thể tự đi được không?”

“Buổi tối con không vê nhà ngủ...”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống tức giận ôm Tô Bối rời đi.

Tô Bối giật mình: “Ba... Ba tàm gì vậy?”

Bàn tay Văn Quốc Đống đang ôm bên hông Tô Bối siết chặt thêm vài phân: “Câm miệng!”

Cách đó không xa, Văn Uyển không tiếng động há miệng nói với Tô Bối: “Bảo trọng...”

Tô Bối vùi đâu trên vai Văn Quốc Đống, đột nhiên tên tiếng: “Ba, hình như con đặt một gian phòng ở khách

sạn Tình Thú sát vách...”

Hô hấp Văn Quốc Đống căng thẳng, tiếc mắt dưới thân Tô Bối: “Đừng ftàm...”

“Cũng không phải muốn đi cùng ba...”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống đen mặt ôm người quay tại xe.

Lập tức đem người ném tới ghế sau xe, bóp cầm Tô Bối tạnh tùng nói: “Tô Bối... Tùy hứng có thể... Nhưng

đừng quá mức.”

Con ngươi Tô Bối tạnh tùng, bất ngờ đưa tay đẩy Văn Quốc Đống ra, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ba, ba đã

quên... Con tà vợ của Văn Lê.”

Nói xong, câm tấm thẻ mình tiêu xài buổi chiêu cùng Văn Uyển kia, nhét vào trong túi Văn Quốc Đống, cúi

đâu nói: “Quan hệ giữa chúng ta, xế chiêu hôm nay đã thanh toán xong.”

Nghe vậy, đôi mắt sắc bén của Văn Quốc Đống nhìn kỹ Tô Bối vài giây.

Sau một tát trâm mặc, Văn Quốc Đống xuống xe, nặng nê đóng cửa xe, ngồi trở tại ghế tái chính.

Hai người im tặng suốt chặng đường.

Sau khi vê đến nhà, Tô Bối dẫn đâu đi tên £âu dưới ánh mắt tức giận của người đàn ông phía sau.

Văn Quốc Đống thân sắc tối tăm không rõ, ngồi trong phòng khách hút thuốc, gạt tàn thuốc trên bàn trà chất

đây tàn thuốc.

Đột nhiên, hết tiếng chuông cửa này đến tiếng chuông cửa khác cất ngang suy nghĩ của Văn Quốc Đống.

“Xin tỗi, có phải tà Tô Bối, nhà cô Tô không?”

Văn Quốc Đống gật đâu.

Người đàn ông mới di chuyển từng hộp quà một trong xe xuống.

Văn Quốc Đống thờ ơ nhìn mọi người chuyển đồ vào nhà, cho đến khi nhìn thoáng qua rất nhiêu đô dùng

của nam giới, tông mày nhíu chặt, tên tiếng hỏi: “Những thứ này tà cái gì?!”

Người đàn ông nghe thấy câu hỏi, tập tức mở danh sách ra nhìn: “Những thứ này đêu £à quân áo, cà vạt,

đồng hồ mà Tô phu nhân tỉ mỉ tựa chọn cho chông mình...”

Nghe đến đó, sắc mặt Văn Quốc Đống hoàn toàn trâm xuống.

Túi mua sắm, hộp quà mua sắm chất đây đất.

Văn Quốc Đống táo bạo nhìn thứ trên mặt đất, ngẩng đâu buôn bực nhấp một ngụm rượu.

“Dùng tiên bôi già ngủ, để đi nuôi trẻ... A....”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện