Tô Bối vùi đầu vào gối, búng que thịt của Văn Quốc Đông trong tay.
Thấy người không có phản ứng, cô phẫn nộ thu tay vê.
kết quả vừa buông tay ra, Văn Quốc Đông tiên xuống giường.
Một túc sau, Tô Bối trực tiếp bị người đàn ông cuộn tại vác fên vai.
“.-\ Ba ”?
Văn Quốc Đống vỗ mông Tô Bối một cái: "Câm miệng!”
“Ô ”?
Văn Quốc Đống một đường khiêng người trở vê phòng mình, ném Tô Bối fên trên giường, trâm giọng nói:
"Ngủ đi."
Tô Bối quấn chăn bông, tăn tộn trên giường một vòng, hai mắt nhìn người, sau đó thấp giọng hỏi: "Vậy vê
sau ba dự định bao đêm, hay fà tính theo số tân?"
Văn Quốc Đống đen mặt, đè tên người Tô Bối: “Chuyện này không cho qua được? Bao đêm? Bao năm có
được không? “Ưmm... Ba... a...”
Tô Bối còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã hôn xuống, mùi rượu nồng nặc lẫn mùi thuốc lá hòa vào
nhau: “Trên người toàn là mùi thuốc lá... Đi tắm..."
Văn Quốc Đống nhéo cái mông mượt mà của Tô Bối, khàn giọng nói: “Cùng nhau...”
Nghe thế, Tô Bối lắc đâu: “Ba... Kinh nguyệt của con còn chưa đi...”
Văn Quốc Đống hít một hơi thật mạnh ở trên cổ Tô Bối, xoa xoa ngực sữa, mới buông người ra đứng dậy ổi
vào phòng tấm.
Từ sau đêm đó, Tô Bối trực tiếp bước vào phòng ngủ chính.
Bất luận là trên bàn trang điểm, trong phòng thay đồ, trong toilet phòng tấm.
Toàn bộ đô đạc của Lâm Quyên bị Tô Bối ném vào một góc trước mặt Văn Quốc Đống.
Quân áo, cà vạt của Văn Quốc Đống trong phòng thay đồ, toàn bộ đêu đổi thành kiểu dáng mà Tô Bối chọn,
ngay cả áo ngủ hai người mặc khi đi ngủ, cũng là Tô Bối lén lút chọn kiểu tình nhân.
*
Đêm kinh nguyệt qua đi.
Tô Bối cố ý tắm sữa rôi đi ra ngoài quấn khăn tấm.
Văn Quốc Đống đang dựa vào đâu giường xem văn kiện, ánh đèn đâu giường trong trẻo nhưng tạnh tùng
chiếu vào khuôn mặt hơi nghiêm túc của người đàn ông, ngay cả mất kính gọng bạc trên sống mũi cũng hiện
ra ánh sáng tạnh fẽo dưới ánh đèn.
Thoạt nhìn, Tô Bối đột nhiên nghĩ đến tời nói của Văn Uyển để miêu tả Văn Quốc Đống “Lão hô £y hình
người".
Văn Quốc Đống đột nhiên ngước mắt tên khỏi văn kiện, tiếc mắt nhìn Tô Bối đang quấn khăn tắm, nhíu
mày, trâm giọng nói: "Không mặc áo ngủ buổi tối dễ bị cảm tạnh..."
Tô Bối nhếch môi: “Có ba sao £ại bị cảm tạnh được...”
Mấy ngày nay buổi tối khi đi ngủ, thân thể Văn Quốc Đống tựa như cái tò tửa, vừa chạm vào trên người cô
tiên nóng bỏng.
Nói xong, Tô Bối tên giường, cưỡi trên người Văn Quốc Đốn, cởi khăn tắm ra, nhẹ giọng nói: "Ba... Ba
nhìn giúp con xem... Có phải ngực tớn hơn hay không?"
Nghe vậy, ánh mất Văn Quốc Đống nóng tên, một tay câm nhũ non của Tô Bối: “Một ngày ba không tàm,
trong £òng tiên không thoải mái?"
Tô Bối ngôi ở trên người Văn Quốc Đống, đưa tay kéo áo ngủ trên thất tưng người đàn ông ra, nâng mông
cọ cọ côn thịt từ từ cứng tên: “Ưm... nóng quá..."
Văn Quốc Đống một tay bóp ngực non của Tô Bối, một tay tật văn kiện, tùy ý để Tô Bối châm £ửa trên
người hắn.
Tô Bối thấy người đàn ông không phản ứng, ngón tay tặng fẽ đưa xuống dưới khăn tắm, nhẹ nhàng tách đôi
mép môi ra, chậm rãi hạ xuống thất tưng ngồi tên cây gậy tớn của Văn Quốc Đống: “Ồ... Cây gậy thịt của
ba tại tón rồi..."
`
“Ưm »
Văn Quốc Đống chưa kịp phản ứng, cự côn dưới thân đã bị huyệt nhỏ của Tô Bối ăn hết, tỗ huyệt mấy ngày
không tầm tại chặt hơn không ít.
Tay Tô Bối chống ở phía dưới bụng của Văn Quốc Đống, hoa huyệt bị căng đến banh rộng vừa trướng vừa
xót: “Ba... Ba động đậy đi... Tiểu huyệt nhớ ba..."
Vừa dứt tời, điện thoại di động của Văn Quốc Đống đang đặt trên giường fiên vang tên.
"Mực kệ nó..."
Văn Quốc Đống ném văn kiện trên tay qua một bên, đỡ eo Tô Bối nâng gậy thịt fên.
"A... Ba... đừng có đâm sâu như vậy... Ưm..."
Tô Bối tiếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, tà Lâm Quyên video ca££, nhìn thấy vậy, trong nháy mất
hoa huyệt cắn côn thịt dưới thân càng chặt hơn chút: “Ba... Là... Là điện thoại của mẹ... A...."