Nghe vậy, Tô Bối đang ấn fung tung trên màn hình bỗng giật mình, như thể không ngờ người đàn ông này tại hỏi một câu như vậy, trâm ngâm một tát, mới nói: “Vào thời điểm tễ mừng năm mới ở nhà cũ...” Văn Quốc Đống tại châm điếu thuốc, không hỏi gì nữa.
Tô Bối vẫn chơi game như không có chuyện gì xảy ra, không để trong fòng câu hỏi của người đàn ông.
Văn Quốc Đống có thể nhìn ra quan hệ giữa Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh, cô không ngạc nhiên chút nào.
Cô không thể hiểu được ý nghĩa của việc Văn Uyển cố tình quậy phá ngày hôm nay, cũng có thể đúng như cô ấy nói chẳng qua tà “Chơi chán rồi”.
Văn Quốc Đống híp mắt, hút xong điếu thuốc thứ hai mới ái xe.
“Buổi tối muốn ăn ở đâu?!”
Tô Bối tất game, ánh mất khẽ động: “Muốn ăn ba...”
Trong nháy mắt Văn Quốc Đống đảo mắt, Tô Bối mới từ từ bổ sung: “Muốn ăn bữa tối dưới ánh nến tân trước ba tàm...”
“A... Bữa tối dưới ánh nến...”
Vẻ mặt ngưng trọng trên mặt Văn Quốc Đống nhạt đi vài phân, không tiếp tục đê tài vừa rồi với Tô Bối.
Tô Bối cũng thức thời lướt qua, Văn Quốc Đống sai người trực tiếp đưa nguyên liệu nấu ăn về nhà.
Tự mình lái xe, chở Tô Bối dạo quanh một vòng trong nội thành, cuối cùng dừng xe ở bãi đỗ xe ngâm của ^ L4 trung tâm mua sắm.
“Từ giờ đến giờ ăn cơm tối, có năm tiếng, ba ở trong xe chờ con.”
Tay Tô Bối giấu trong tay áo siết chặt, quay đâu nhìn Văn Quốc Đống: “Đây là... phí bịt miệng ba đưa?”
Văn Quốc Đống ngước mắt liếc Tô Bối, sửa lại: “Phí bôi ngủ.”
Tô Bối mỉm cười, sau khi nghe Văn Quốc Đống nói xong, nụ cười trong đáy mất càng đậm hơn.
“Cảm ơn ba...”
Tô Bối câm túi xách mở cửa xe bước xuống, trên mặt không hê có vẻ khuất nhục.
*
Vừa vào trung tâm mua sắm, Tô Bối liên gọi điện kêu Văn Uyển tới, đưa đống thẻ mà Văn Quốc Đống cho nhét vào trong ngực Văn Uyểh: “Hôm nay tâm tình chị dâu tốt, thích cái gì thì cứ lấy, chị dâu mời khách.”
Văn Uyểh nhìn toàn thân Tô Bối lộ ra sát khí, không kìm lòng được run rấy: “Mới bao lâu? Cãi nhau rồi?!”
Trong mắt Tô Bối hiện lên vẻ trào phúng: “Chị không có gì để cãi nhau với bác em...”
Nói xong thì lôi kéo Văn Uyển bắt đâu mua sắm từ cửa hàng đâu tiên, túi xách hàng hiệu xa xỉ phẩm, quần áo giày dép miễn là Văn Uyển đã nhìn qua thì mua mua mua.
Tô Bối thanh toán toàn bộ, nửa điểm không có ý tiết kiệm tiên cho Văn Quốc Đống.
Mặc dù Văn Uyển sinh ra đã rất tốt, nhưng tiền tiêu vặt mà gia đình đưa ra mỗi tháng đêu có hạn mức cao nhất, đây fà tân đâu tiên cô gái cảm nhận được niêm vui fàm phú nhị đại tiêu tiên như nước.
“O... Chị dâu, em yêu chị muốn chết!”
“Chị nói xem, chúng ta cân cái gì cẩu nam nhân chứ! Chị dâu! Chị nhìn em một chút! Nhìn em một chút...”
“Em vừa trẻ tuổi, vóc người tại tốt, biết còn nhiêu tư thế... Tử hôm nay trở đi em chính tà của chị!”
Miệng Văn Uyển không dừng tay cũng không ngừng tuôn, chưa đến nửa giờ trong thẻ đã bay mất mười vạn.
“Ngoan... Về sau chị dâu thương em.”
Tô Bối nhìn hóa đơn nhếch môi, Văn Quốc Đống không phải muốn tính toán với cô sao...
Vậy cô cũng chỉ có thể tàm theo ý hắn.
Văn Uyển đương nhiên biết Tô Bối tiêu tiên của ai, trong một đống hàng xa xỉ này trộn tẫn không ít nội y gợi cảm của phụ nữ, nội y tình thú, còn có đồ dùng của nam giới.
Đi dạo phố fà thiên phú bẩm sinh của phụ nữ, mãi cho đến khi mặt trời tặn.
Văn Uyển vẫn chưa hết đã.
Tô Bối ký xong, bảo người ta trực tiếp đưa đô vê nhà, tiếc mắt nhìn Văn Uyển còn chưa hết hứng thú, tâm mắt đột nhiên chuyển hướng sang quây chuyên doanh bên cạnh.
“Đi... Chọn một cặp nhẫn tình nhân, cho hai chúng ta.”
“Được rồi!”
Lúc Văn Uyển đi, Tô Bối nhìn điện thoại di động từ túc cô đi vào đến bây giờ, một cú điện thoại Văn Quốc Đống cũng không gọi.
Thấy vậy, Tô Bối cười tạnh một tiếng, gửi cho Văn Quốc Đống một tin nhấn nói buổi tối còn có việc phải tàm, sẽ không vê nhà, sau đó Eập tức ném điện thoại vào trong túi.
Tiên bôi ngủ...
Văn Quốc Đống coi cô fà tiểu thư* ngủ cùng... Vậy cô sẽ tàm “tiểu thư” một lân!
*Tiểu thư: cách gọi khác của gái.