“Diệp Liệt Thanh...”

Từ đâu đến cuối Văn Quốc Đống không nói một tời, đến túc này mới fên tiếng, tiếc mắt nhìn Tô Bối trong góc: “Bối Nhi... Con đưa Văvn Uyển đi gặp bác sĩ."

Nghe vậy, Tô Bối tiến tên nhìn Văn Uyểh: “Đi thôi...”

Văn Uyển ôm tay, nước mắt tưng tròng nhìn Tô Bối: “Chị dâu, đau quná...”

Tô Bối cúi đâu nhìn Văn Uyểnh tay, nhẹ giọng nói: "Chỉ tà hơi bị trật... Tiêu sưng nghỉ ngơi hai ngày fà tốt

A1 !!

TÔI.

Lân này, tiếng khóc củau Văn Uyển càng tớn hơn: “Hu hu... Dựa vào cái gì chứ! Mẹ em cũng không nỡ động tay với em... Sau này em còn vẽ tranh thế nào nữa..."

Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh tạnh tùng trừng mắt nhìn Văn Tuyết, ngại Văn Quốc Đống ở đây mới không tiếp tục nặng tời.

Tô Bối cảm thấy khóc tóc như vậy cũng đủ rồi, mới kéo Văn Uyểh ra khỏi cửa.

Chỉ tà hai người vừa bước ra khỏi cửa.

Văn Uyển tiên thu hôi vẻ mặt khóc sướt mướt vừa rồi, một tay khoác tên vai Tô Bối, cười nói: "Thế nào, diễn xuất của em được không? Có thấy kích thích dữ không?”

Tô Bối liếc Văn Uyển một cái: “Quậy thành như vậy, cũng chỉ để tìm kích thích?”

“Chẳng lẽ không kích thích? Người Văn Tuyết để ý nhất chính là Diệp Liệt Thanh... Nhưng mà...”

"Trong mắt người đàn ông của bà ta chỉ có mỗi em... Bây giờ vì bà ta đẩy tôi mà đòi ly hôn... Chị nói xem...

Bây giờ Văn Tuyết có đang nổi điên ở bên trong không?"

"Em thế này... Rất dễ dàng bại lộ quan hệ giữa hai người."

Tô Bối nhìn Văn Uyển thật sâu, vừa rồi Diệp Liệt Thanh khẩn trương nhìn Văn Uyển, Văn Uyển trắng trợn khiêu khích Văn Tuyết như thế, sau lưng không thể thiếu sự dung túng của Diệp Liệt Thanh.

Một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà lại dám kiêu ngạo đến mức chủ động tới cửa khiêu khích chính thê như thế...

Nếu như nói không có người đàn ông ở sau lưng dung túng và ngâm đồng ý... Thậm chí là phối hợp... Thì Văn Uyểnh cũng sẽ không có quan hệ với Diệp Liệt Thanh nhiêu năm như vậy mà không bị phát hiện.

Văn Uyển nhún vai không sao cả: “bại lộ thì bại lộ thôi, lão già kia, em đã sớm chơi chán rồi..."

“Hữ... Thật sự không phải là em dội gáo nước lạnh lên người chị, nhưng thời gian lâu dài chị sẽ biết, những lão già kia... Tâm can chỉ toàn màu đen thôi!"

Nói xong, Văn Uyển nhéo eo Tô Bối: “Chị dâu, chị tốt nhất nên kiêm chế một chút, nắm chắc chừng mực, dù sao bác cả em và dượng em không giống nhau, Diệp Liệt Thanh cái loại đàn ông chó thoạt nhìn có thể cắn người bất cứ lúc nào cũng cũng không đáng sợ gì, thật sự đáng sợ là loại lão hồ ly hình người như bác cả..."

Tô Bối nghe Văn Uyển nói xong, không tự chủ đưa tay sờ sở xương quai xanh, lại nghĩ đến lời nói buổi sáng khi Văn Quốc Đống lưu lại dấu hôn ở phía trên.

“Lão hồ ly hình người...”

Văn Uyểnh nói không sai, bê ngoài Văn Quốc Đống nhìn ôn hòa nho nhã, bình dị gân gũi... Kì thực tâm tư còn sâu hơn biển.

Cô và Văn Uyển là một loại người, nhưng cô không có sức mạnh và thực lực như Văn Uyển.

Đến lúc đó cho dù chuyện loạn luân của dượng - cháu bị vạch trân... Thì Văn Uyển vẫn là người Văn gia...Mà cô... Giống như Văn Quốc Đống nói với Văn Lê, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường "không thân phận không lai lịch".

Nếu như trước hôm nay tất cả những gì cô muốn là tinh trùng của Văn Quốc Đống, thì bây giờ...

Cô không chỉ muốn tinh trùng của Văn Quốc Đống...

*

Lúc Tô Bối đưa Văn Uyển 'bị thương' trở lại phòng bệnh sau khi gặp bác sĩ, người Văn gia ngoại trừ Văn Quốc Đống vẫn ở đó.

Thì những người khác đã đi hết rồi.

Văn Uyểnh thấy thế, bĩu môi ghét bỏ: "Nếu không có chuyện gì, em cũng đi đây...”

“Không được, cháu không thể đi! Tiểu tiện nhân kia rốt cuộc tà ai!?”

Văn Tuyết thấy người muốn đi, phát điên muốn ngăn cản, tại bị Diệp Liệt Thanh bên cạnh thô bạo kéo trở vê trên giường.

Văn Quốc Đống tiếc hai người một cái, cũng đứng dậy.

Tô Bối theo sát Văn Quốc Đống ra cửa, đi thật xa mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng £a to gào thét của Văn Tuyết trong phòng bệnh.

Mãi cho đến bãi đỗ xe, Văn Quốc Đống cũng không nói với Tô Bối một câu.

Văn Quốc Đống đuổi tài xế đi, muốn tự mình tái xe để Tô Bối ngôi ở ghế fái phụ.

Tô Bối thành thật tên xe, tiếc mắt nhìn vẻ mặt không rõ vui buôn của Văn Quốc Đống, dường như hiểu được điều gì.

Quả nhiên, Văn Quốc Đống fên xe cũng không vội đi, tự mình châm điếu thuốc.

Tô Bối không hiểu tâm tư của Văn Quốc Đống, chỉ đành cúi đâu chơi trò chơi off£ine trên điện thoại di động.

Trò hê của nhà họ Văn hôm nay không fiên quan gì đến cô, cô tất nhiên sẽ không chủ động lên tiếng.

Văn Quốc Đống hút xong điếu thuốc, tiếc mắt nhìn Tô Bối, trâm giọng nói: "Con biết từ khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện