Sau khi Văn Uyển nói ra tời này, Tô Bối nhìn mấy sắc mặt vị trưởng bối Văn gia đỏ bừng.
Cuối cùng vẫn tà thím hai Văn gia nhịn không được mở miệng: “Văn Uyvểhn... Bớt nói hai câu, cô út cháu còn ở bên trong chưa đi ra đâu...”
“Thím hai, thím mắng cháu thì có tác dụng gì, cũng không phải cháu tàm cô út tức vào nbệnh viện...”
Tô Bối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Uyển tở vẻ vô tội tủi thân, nếu không phải cô biết đối phương và Diệp Liệt Thanh có một chân...
Nói không chừng cô đã tin lời nói ma quỷ của Văn Uyển.
Trong lúc bất chợt, Tô Bối cảm thấy chút diễn xuất kia của mình trước mặt cô nhóc mười bảy mười tám tuổi Văn Uyểnh này, quả thật có chút không đủ tâm.
Điêu này cũng khó trách... Văn Uyển chỉ dựa vào hôm ở rừng mai là có thể nhìn ra tâm tư của cô đối với Văn Quốc Đống.
Tuổi còn nhỏ, tâm tư đã thâm sâu như vậy...
Tô Bối không khỏi liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện phía xa, cái đâm nước Văn gia này, còn sâu hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Trước đó thím hai Văn gia vừa bị Liễu Nhứ dần mặt, bây giờ Văn Uyển lại không nể tình, hừ lạnh một tiếng sau lưng.
Văn Tuyết tức giận choáng váng đầu óc, sức khỏe không có gì nghiêm trọng.
Cô ta làm âm lên như vậy chỉ vì muốn lợi dụng Văn gia để đè ép Diệp Liệt Thanh.
Nhưng mà cả nhà Văn gia bị Văn Tuyết cứ gọi tới như vậy, lăn qua lăn lại một ngày.
Mấy chị em dâu Văn gia đêu không có sắc mặt tốt với Văn Tuyết, chờ một đám tiểu bối đêu đi rôi.
Mấy chị em dâu mới nhăn mặt, nhỏ giọng nói thâm: “Tôi thấy Liễu Nhứ cũng không nói sai cái gì, tính tình Văn Tuyết này... Diệp Liệt Thanh có thể chịu đựng mấy chục năm không ly hôn cũng coi như là một người đàn ông tốt...”
“Văn Tuyết cũng không nghĩ thử xem, lúc trước Diệp Liệt Thanh có thể kết hôn với cô ta, mười năm sau tại sao không thể ngủ với người phụ nữ khác?”
“Cái này gọi là gì? Cái này gọi là báo ứng! Đêu là tự mình chuốc lấy...”
“Chờ xem đi... Bây giờ là Văn Tuyết, tiếp theo không chừng chính là chị dâu...”
“Còn có đứa nhỏ ở đây... Nói lung tung cái gì...”
“Chúng ta cũng không nói lung tung... Hai người bọn họ năm đó hãm hại một đám còn sợ người ta nói đến?”
“Chị dâu bây giờ vẫn còn đang ở bên khu nhà cũ, lâu như vậy anh cả cũng không có trở vê thăm một lân...
Thời gian này còn lâu lắm, ai biết 'Chị dâu' chúng ta có thể đổi người hay không...”
“Bớt nói hai câu, không thấy vợ Văn Lê còn ở đây...”
Mọi người liếc nhau, nhìn Tô Bối cười cười, chỉ là ý cười kia không đạt tới đáy mắt.
Dù sao Lâm Quyên bị 'giữ' ở lại nhà cũ, 'công lao không thể bỏ qua' phải kể đến Tô Bối.
Tô Bối quy củ đứng ở trong góc, ôn nhu cười cười với mấy người đó không phát ra âm thanh.
Trong phòng bệnh, Văn Tuyết từ lúc nhìn thấy Diệp Liệt Thanh đã điên cuồng cuồng loạn, kéo người đánh é mắng.
Cảnh tượng trước mắt này khiến mấy chị em dâu Văn gia ai cũng không dám đi lên khuyên can.
“Con đàn bà đê tiện kia là ai?! Anh để cô ta ra! Anh xem tôi có xé nát cô ta ra không!”
“Tiện nhân! Đô kỹ nữ không biết xấu hổ”
Văn Uyển như cười như không nhìn Văn Tuyết đang điên cuồng, đột nhiên mở miệng: “Iình nhân của dượng là ai... Sao cô không hỏi cháu thử xem...”
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn chịu đựng sự đánh đập đơn phương của Văn Tuyết, trong nháy mất biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn vê phía Văn Uyển: “Cháu câm miệng!”
Văn Tuyết đánh Diệp Liệt Thanh một trận, sau khi phản ứng lại liên điên khùng bổ nhào tới chỗ Văn Uyểh:
“Cháu biết? Con điếm nhỏ kia là ai! Cháu nói đi! Cháu nói đi!”
Văn Uyểh bị người ta kéo mạnh, một người không đứng vững đã ngã vê phía sau.
Không đợi người chung quanh kịp phản ứng, Diệp Liệt Thanh đã tiến lên bảo vệ Văn Uyểh ra sau.
“Cô phát điên với đứa nhỏ làm cái gì?”
Văn Uyển trốn sau lưng Diệp Liệt Thanh, ung dung liếc mắt nhìn Văn Tuyết, kéo tay áo ra: “Dượng... Tay con bị trật rôi...”
Tô Bối nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi cảm thấy có chút quen mắt, khóe miệng bất giác co rút.
Quả nhiên, Diệp Liệt Thanh thấy cổ tay sưng đỏ của Văn Uyển, quay đâu căm tức nhìn Văn Tuyết, lạnh giọng quát: “Không muốn sống chung nữa thì ly hôn.”