Diệp Liệt Thanh nói xong, ném điện thoại di động xuống dưới người Văn Uyển, đẩy hai chân cô gái ra rồi đi vào.
“Ngao... Diệp Liệt Thanh! Lão tưu manh! Dượng... Chậm một chút... A..."”
“Chó... tưu manh! Đã tàm cả đêm rồi, dượng fà Teddy à... A... A...”
Diệp Liệt Thanh đen mặt che miệng Văn Uyển đang tải nhải, tạnh tùng nói: “Không muốn bị £ão tử thao chết, cũng đừng để fão tử nghe thấy hai chữ vừa rồi!”
“Ưm...Ưm ưm ưm... Khốn nạn!”
Văn Uyển tránh tay người đàn ông ra tiên mắng: “Dựa vào cái gì không thể nói chia tay, tôi chơi chán £ão già rồi không được sao?”
Bàn tay to của Diệp Liệt Thanh hung hăng tát tát vào mông Văn Uyểh: “Chơi chán rồi? Lúc trước tà tên tăng tơ nào dạng chân ra câu thao, còn muốn sinh con cho fão tử?! Hả?”
“Lão tử đợi nhiêu năm như vậy, nuôi một con chim bây giờ cũng có thể đẻ trứng cho £fão tử, em con mẹ nó muối chia tay?!”
Cả người Văn Uyển bị Diệp Liệt Thanh thao vừa xót vừa đau, nhất tà một cái tát vừa nãy rơi xuống, cặp mông đêu đỏ.
Văn Uyển vô tực nhìn trân nhà khách sạn, trong ?òng mắng Văn Tuyết từ đâu đến chân một tân.
Rõ ràng lân này trước khi vụng trộm cũng đã đem hành tung của Diệp Liệt Thanh nói cho Văn Tuyết, thậm chí địa điểm của buổi vụng trộm cũng tạm thời được chuyển thành khu nghỉ dưỡng nơi Văn Tuyết thường hay lui tới.
^⁄Z
Cô ấy đã làm đến nước này rồi, Văn Tuyết cũng không theo ý mình mà bắt gian! Đô phế vật, bộ não trên cổ sợ không phải dùng để trang trí...
Bên ngoài khách sạn nghỉ dưỡng.
Văn Tuyết vẻ mặt dữ tợn mang theo một đám người vọt tới hậu trưởng quản lý khách sạn.
“Diệp Liệt Thanh ở đâu?”
Quản lý khách sạn nơm nớp lo sợ đưa lên danh sách ghi chép: “Phòng tổng thống số 8 khu biệt thự Khê
”Sơn.
“Diệp Liệt Thanh!” Sắc mặt Văn Tuyết đỏ bừng: “Người phụ nữ đi cùng hắn! Rốt cuộc là ai?”
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao lắc đâu: “Không... Không biết... Trước kia chưa từng thấy...”
Văn Tuyết oán hận trừng mắt nhìn mọi người một cái, nhìn ghi chép trên hồ sơ, cả người gân như ngất xỉu.
Gân như mỗi năm... Diệp Liệt Thanh đêu mang theo tiện nhân kia tới... Ngay trước mắt cô ta!
“Diệp Liệt Thanh!! Con rùa chết tiệt!”
^⁄Z `
Văn Tuyết khí thế hung hăng vọt tới khu biệt thự chuẩn bị đi bắt gian, ai có thể nghĩ đến người còn chưa có tới gân khu vực Diệp Liệt Thanh ở, đã bị vài người đàn ông mặc đồ đen chặn lại.
“Chị dâu... Sao chị lại tới đây?”
Đây vẫn là lân đầu tiên Văn Tuyết bị người của Diệp Liệt Thanh ngăn lại, mặt vặn vẹo trong chớp mắt, cả giận nói: “Cút ngay!”
“Chị dâu...”
Người đàn ông ngăn cản Văn Tuyết không chút nhục nhã, mặc cho Văn Tuyết mắng thế nào cũng không lùi nửa bước.
“Chị dâu, tiếp tục âm ï nữa, ảnh hưởng không tốt...”
“Chị dâu, trở vê đi...”
Hai người áo đen dùng từng fời khuyên nhủ Văn Tuyết, nhưng bọn họ tại không hê nghĩ tới những lời này đã đem tòng tự trọng của Văn Tuyết dẫm đạp xuống đất.
“Diệp Liệt Thanh... Hắn... Hắn rất tốt!”
Văn Tuyết kiêu ngạo nhiêu năm như vậy, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ tới Diệp Liệt Thanh trốn sau tưng cô ta nuôi tình nhân ở bên ngoài thì không nói, hắn còn đem tình nhân kia rêu rao công khai bên ngoài.
Đây không thể nghi ngờ fà một cái tát vào mặt cô ta... "Tát" vào mặt nhà họ Văn.
Trước mắt Văn Tuyết tối sâm, không nhấc tên một hơi, trực tiếp gục đâu xuống đất.
Văn Quốc Đống nhận được tin tức, vội vàng dẫn Tô Bối chạy tới bệnh viện.
Mấy chị em dâu Văn gia đêu ở bên ngoài phòng giải phẫu trông coi, sắc mặt mấy người nhìn không tốt tắm.
Chỉ có mẹ của Văn Uyển vẻ mặt châm chọc ngôi ở trong góc, thấy Văn Quốc Đống cùng Tô Bối đi tới, túc này mới xách túi đứng dậy nói: “Nếu anh cả đã tới, em cũng không có việc gì ở đây nữa!”
Nói xong, dư quang tiếc mắt nhìn mấy người ở đây: “Anh cả anh cũng biết em có rất nhiêu việc phải làm, từ nay vê sau anh không cân gọi em vì những chuyện fông gà vỏ tỏi như vậy...”
Tâm mắt Văn Quốc Đống hướng vê phía những người xung quanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Liễu Nhứ châm biếm một tiếng, nhấc chân bước đi: “Không phải tà Diệp Liệt Thanh nuôi dưỡng một người phụ nữ ở bên ngoài sao...”
“Diệp Liệt Thanh người ta một không ép Văn Tuyết £y hôn, hai không ép Văn Tuyết đi tìm chết... Cô ta muốn sống muốn chết, để cả nhà cùng cô ta gà bay chó sủa, không ngại mất mặt hay sao!?”
Bỏ tại một câu như vậy, Liễu Nhứ trực tiếp rời đi.
Ở đây ngoại trừ mấy chị em dâu Văn gia biết chuyện bên trong, thì một vài tiểu bối Văn gia bị gọi tới vội vàng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Liễu Nhứ đi không bao fâu thì Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển cũng đã tới bệnh viện.
Tô Bối ngước mắt nhìn Văn Uyển đang cười rạng rỡ cùng với người đàn ông vver mặt tự nhiên đang đứng bên cạnh cô ấy, mắt phải bất giác giật giật.
Tâm mất Văn Quốc Đống dừng tại trên người bọn họ vài giây, tạnh tùng nói với Diệp Liệt Thanh: “Cậu đi theo tôi một chuyến...”
Hai người đi rôi, Văn Uyển tùy tiện ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi: “Cô út tàm sao vậy? Nghe nói tà đi bắt gian, bắt được chưa?”
Tim Tô Bối hơi hơi nhấc tên, nhìn tướt qua Văn Uyển, chỉ thấy Văn Uyển dí dỏm trừng mắt nhìn Tô Bỡi.
“Ai...Không thấy ai nói gì, xem ra tà không bắt được rồi...”