Tô Bối đang quẹt tỉnh dịch của Văn Quốc Đống bỗng giật mình, thấp giọng đáp: “Con biết...”

Nói xong, biểu tình mất mát chợt tóe fên trên mặt, cả người chui vào trong tòng Văn Quốc Đống: “Vậy...

Chở sau khi mẹ trở về, con với Văn Lê tiên dọn ra ngoài ở...”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu mày, tạnh tùng nói: “Không cân.”

“Nhưng” Tô Bối cắn cấn môi: “Con sợ mẹ phát hiện ra cái gì... Vạn nhất con nhịn không được muốn ba thì tầm sao bây giờ...”

Nghe cô nói, hô hấp của Văn Quốc Đống đột nhiên trở nên nặng nê hơn một chút, bàn tay đặt trên eo Tô Bối siết chặt: “Không cân nhắc đến chuyện dọn ra ngoài, vê phân sau...”

Nói đến đây, mặt mày Văn Quốc Đống trâm xuống.

Sau khi Lâm Quyên trở về, gia đình nhất định sẽ thuê bảo mẫu giúp việc một tân nữa, đến túc đó nhiêu người mắt tạp, rất nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm.

Muốn tầm gì đó ở nhà...

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Văn Quốc Đống vẫn không nhả ra: “Thành thật ở trong nhà , chuyện sau này, đến túc đó hãy nói...”

`^

“Ô ”»

Ánh mất Tô Bối lóe lên, sự do dự của Văn Quốc Đống chỉ cho thấy trong thời gian ngắn hai người bọn họ sẽ không kết thúc mối quan hệ hiện tại.

Cho dù tương lai Lâm Quyên trở vê, Văn Quốc Đống vẫn tình nguyện cùng cô yêu đương vụng trộm trước mắt Lâm Quyên, cũng không chịu thả cô và Văn Lê ra ngoài.

Văn Quốc Đống thấy tâm tình Tô Bối không tốt, nâng cầm người lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, trước mặt người khác, ba là bố vợ của con, còn chuyện sau lưng sẽ do ba quyết định...”

Cho dù đó là sự cân nhắc vê gia đình, hay là suy nghĩ về thân phận của mình.

Loại loạn luân giữa bố chồng và con dâu này... Nếu truyên ra ngoài, sẽ không có kết quả tốt cho bất kỳ ai trong số họ.

Hắn không phủ nhận, bản thân cảm nhận được dục vọng mấy chục năm qua đêu không có trên người Tô Bối, cũng không phủ nhận Tô Bối quả thật có thể khiến hắn nảy sinh xúc động.

Những điêu này có thể khiến hắn nhất thời mê muội trâm mê sắc đẹp, nhưng chúng sẽ không khiến cho hắn đánh cược nửa đời sau.

Hai người ở phòng bếp, mỗi người mang tâm sự 'triên miên' qua đi, cháo trong nồi đất thành công nấu cạn khô.

Sau bữa sáng.

Văn Quốc Đống tiếp mấy cuộc điện thoại liên quan đến công việc rồi đi vào thư phòng.

Tô Bối buôn chán nằm trên sô pha phòng khách lướt điện thoại di động.

Cho đến khi Văn Uyển đăng một bức ảnh phong cảnh khu nghỉ dưỡng trên nhóm bạn bè, nếu bỏ qua bóng người phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cùng với cánh tay trên lưng.

Phong cảnh trong ảnh quả thực rất đẹp.

Ngón tay Tô Bối chạm một chút trên ảnh, để lại bình luận phía dưới.

[Phong cảnh đẹp, thích hợp đi hưởng tuân trăng mật...]

Không lâu sau, Văn Uyển đã trả lời với địa chỉ bên dưới.

[Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Khê Sơn. Sản nghiệp nhà cô út... ]

“Uây...”

Tô Bối nhìn đến đây, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Cho dù cô biết Văn Uyển gan lớn, nhưng không nghĩ tới Văn Uyển lại gan lớn đến như vậy...

Yêu đương vụng trộm trực tiếp trộm vào trong nhà người ta... Hoàn toàn không đem Văn Tuyết để vào mắt. Không biết tại sao, Tô Bối đột nhiên nhớ tới Văn Quốc Đống đêm qua...

Dưới tình huống đó, chỉ cân Văn Lê hơi nhô người ra một chút, là có thể nhìn thấy cô đang trân truông dưới thân Văn Quốc Đống, còn có hạ thân hai người gắt gao dính liên cùng một chỗ.

Nhưng Văn Quốc Đống lại không thèm để ý...

Huyết thống cả gan tầm toạn của người Văn gia, quả nhiên tà di truyên tốt...

Văn Uyển dựa vào trong tòng Diệp Liệt Thanh, tải £ại trang mấy £ân cũng không thấy hôi âm của Tô Bối:

“Cái này bị dọa rôi...”

Diệp Liệt Thanh ngậm điễu thuốc trong miệng, di động không ngừng trả tời tin nhắn.

“Con lại gây sự với ai?”

Văn Uyển nằm vào trên ngực Diệp Liệt Thanh, áo choàng trên người sắp rủ xuống, cặp nho ngây ngô bên

trong dưới sự tưới nước chăm chỉ của Diệp Liệt Thanh mấy năm nay đã trưởng thành quả đào mật.

“Dưỡng à, nếu không chúng ta chia tay đi...”

Nghe vậy, con ngươi Diệp Liệt Thanh chợt nheo tại, một túc sau bóp điếu thuốc trên tay: “Con vừa nói cái gì?”

Văn Uyển mắt điếc tai ngơ trước tời cảnh cáo của người đàn ông, khẽ thở dài: “Chỉ tà đột nhiên nhớ ra túc trước hai chúng ta tà con theo đuổi dượng trước, bây giờ chúng ta chia tay, đến tượt dượng theo đuổi con...”

“Lão tử thấy con tà thiếu bị thao...”

Văn Uyển và dượng thuộc vê CP phụ, sự xuất hiện của họ có tiên quan đến nội dung chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện