Hạ thân Văn Quốc Đống bị Tô Bối nắm trong tay, nhắm hai mất nâng gậy thịt giật giật trong tay Tô Bối:

“Dùng tay tàm nó bắn ra...”

Tô Bối nắm côn thịt của hắn, tốn sức cả buổi trời, Văn Quốc Đống cũng không có dấu hiệu muốn bắn:

“Ba~”

Văn Quốc Đống ấn Tô Bối fên bục tráng men ở bên cạnh, ngón tay thô ráp tướt qua đôi môi đỏ mọng của Tô Bối, khàn giọng nói: “Dùng miệng...”

Nghe vậy, Tô Bối trừng mất tiếc dưới thân Văn Quốc Đống một cái: “Cây gậy của ba quá tớn, cái miệng nhỏ nhắn ăn không vô...”

Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật, bàn tay to bóp bóp bâu ngực Tô Bối, trâm giọng nói: “Vậy dùng nó.”

Tô Bối nghe ftời cởi váy ngủ trên người, tộ ra cặp đào đây đặn mọng nước, chậm rãi ngôi xổm xuống dùng ngực sữa nhẹ nhàng kẹp tấy côn thịt Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống cảm nhận được xúc cảm dương vật dưới thân được hai tuông mêm mại bao bọc, cây gậy thịt tại to thêm một vòng, bàn tay to nắm tấy cái cằm của Tô Bối, trâm giọng hỏi: “ Văn Lê đã dùng qua nó chưa?”

Tô Bối mở to đôi mắt vô tội, mím môi: “Không có...”

Lúc ấy không biết sức khỏe Văn Lê có vấn đề, nên cô đã thử mọi cách.

Chỉ tà dưới tình huống hiện tại, cô cũng không thể nói thật với Văn Quốc Đống, dù sao Văn Lê cũng không cương cứng được bao £âu, mỗi £ân cứng tên tà gấp gáp cắm vào, nhúc nhích được hai cái tà sẽ bắn...

Văn Lê bắn sớm, chất lượng tỉnh trùng cũng có vấn đê... Những lời này cô đương nhiên không thể nói với Văn Quốc Đống.

Nếu không sau này cô mang thai, Văn Quốc Đống nhất định sẽ hoài nghi thân phận đứa bé.

Nghĩ tới đây, Tô Bối nhìn cự côn trước mắt, bất kể là vì đứa nhỏ, hay là vì dục vọng, cô không thể không thừa nhận, cô thích bị Văn Quốc Đống thao...

Nghe câu trả lời, Văn Quốc Đống hài lòng nhắm mất lại, côn thịt ở giữa ngực Tô Bối không ngừng va chạm:

“Ưm... quấn chặt một chút...”

Trong phòng bếp, nồi đất nấu cháo bốc hơi ùng ục.

Tô Bối trân trụi thân thể, quỳ ở giữa hai chân Văn Quốc Đống dùng hai bánh bao trắng nõn bọc lấy cự côn ma sát qua lại: “Ba... Ba khi nào thì bắn vậy... Mệt mỏi quá...”

Văn Quốc Đống liếc người dưới chân một cái, buôn bực không lên tiếng đẩy hông.

“Ba...”

Không bao lâu, khí lực dưới thân Văn Quốc Đống càng lúc càng mạnh, dùng sức đỉnh vài cái sau đó rút côn thịt ra, kéo Tô Bối đứng dậy gấp gáp hôn lên.

Bàn tay to nhanh chóng tuốt động vài cái, cổ họng rên rỉ một tiếng, toàn bộ tinh dịch trắng đục bắn vào bụng

Tô Bối.

“A... Thật nhiêu...”

Tô Bối bị tinh dịch nóng bỏng bắn vào người, mêm nhữn tựa vào trong ngực Văn Quốc Đống, đem dâm dịch ở bụng cọ lên người Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống vùi đâu lên vai Tô Bối thở hổn hển: “Khi nào kinh nguyệt mới hết?”

Tô Bối dựa sát vào lòng người, đếm thời gian: “Ưm... đại khái năm sáu ngày đi...”

Văn Quốc Đống mặc quân áo tử tế cho Tô Bối, trâm giọng nói: “Mấy ngày nay ngủ một mình...”

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt Tô Bối không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông: “Ồ... Ba, ba thật tà cặn bã...”

Bàn tay to của Văn Quốc Đống xoa xoa nộn nhũ Tô Bối thật nhanh: “Nếu mỗi ngày con muốn đi tàm với bộ ngực sưng phồng thì đến ngủ với ba...”

Tô Bối nhướng mày, ngón tay xoa vét tinh dịch Văn Quốc Đống bắn ở trên người, nhìn chất tỏng đục đặc sệt, nhẹ giọng nói: “Tinh tực của ba tốt như vậy... Bình thường mẹ chịu như thế nào nha...”

Văn Quốc Đống dọn dẹp gọn gàng trên người hai người, tiếc nhìn thứ trên tay Tô Bối: “Mẹ chông con không có tẳng tơ như con...”

Hắn và Lâm Quyên hai người, không có nhiêu đam mê mãnh tiệt trên giường khi họ còn trẻ.

Sau này tại bởi vì nguyên nhân công việc, nào có thời gian ở trên giường chơi mấy dạng tình thú đâu.

Lâu dân, cũng đã quen với cuộc sống như vậy.

Vê phân hương vị thay đổi khi nào...

Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối hôi £âu, thân sắc ngưng trọng: “Quan hệ giữa chúng ta, con biết ba biết, ba không hy vọng có người thứ ba biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện