Văn Quốc Đống tạnh tùng fiếc người: “Nếu con ngủ an phận một chút, ba có thể như vậy?”
Nghe vậy, Tô Bối tại dụi dụi vào trong £òng Văn Quốc Đống: “Ai bảo trong tòng ba vừa ấm áp tại thoải mái... Muốn ôm cả đời...”
Con ngươi Văn Quốc Đống hơi híp tại: “Đi rửa mặt, ba đi tàm điểm tâm...”
“Ba... Ba ôm con đi...” Tô Bối đưa tay đến dưới thân Văn Quốc Đống, câm tấy cây côn thịt cứng rắn kia tuốt tuốt: “Không muốn động... Ba ôm con qua...”
Z
Văn Quốc Đống tiếc nhìn cô gái yếu ớt: “Trước kia sao không phát hiện con yếu ớt như vậy?!”
“Haiz” Tô Bối nắm chặt côn thịt dưới tay tuốt: “Tại trước kia ba cũng chưa từng thao qua người ta nha...”
Văn Quốc Đống đứng dậy ôm tấy người tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, hai chân Tô Bối bám ở trên tưng hắn: “Ba... A... Giúp con nặn kem đánh răng ra...”
“Ôm chặt vào, sắp ngã rồi...”
“Ba... Giúp con điêu chỉnh nước nóng đi...”
“Ôi... Ba... Đau bụng... Giúp con xoa bóp...”
Từ đầu tới cuối Tô Bối đêu treo trên người Văn Quốc Đống, ngay cả lúc tắm chân cũng không chạm đất.
Lúc tắm rửa, Tô Bối cố ý thoa sữa tắm có mùi thơm của phụ nữ mà cô đã sử dụng lên hai người họ, cặp đào tơ cố ý lúc có lúc không cọ xát trên người Văn Quốc Đống.
“Ba »”
Văn Quốc Đống bị trận tắm uyên ương này cọ ra dục hỏa, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói:
“Câm miệng... Tắm đàng hoàng!”
“Hừ” Tô Bối ủy khuất lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Con muốn đổi băng vệ sinh... Ba thả con xuống...”
y
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn ném Tô Bối xuống.
“Con tự làm đi... Ba tắm một chút rồi đi nấu cơm...”
“Ô...”
Tô Bối nhìn vết răng nhạt dân trên vai Văn Quốc Đống, tâm tư khẽ động quay đâu hung hăng mút một hơi trên cổ người ta, sau đó mới buông Văn Quốc Đống ra.
“Ba, con muốn ăn cháo thịt bò...”
Văn Quốc Đống bị Tô Bối mút dấu, ánh mắt trâm xuống: “Tô Bối...”
“Hả? Con đang... Ưm...”
Văn Quốc Đống đột nhiên bật vòi hoa sen đến nấc lớn nhất, sau khi rửa sạch bọt trên người hai người, hắn cúi đâu ở trên xương quai xanh Tô Bối, mút ra từng dấu vết hôn vừa sâu vừa đỏ.
Trước ngực Tô Bối bị người ta gặm loạn một trận, nhíu mày: “Tê... Ba... Đau...”
Đâu ngón tay Văn Quốc Đống tướt qua vết đỏ trên da thịt non mịn của Tô Bối, tông mày nhướng tên: “Đây mới thật sự tà dấu hôn...”
Nói xong, Văn Quốc Đống buông Tô Bối ra, quấn khăn tắm ra khỏi phòng tấm.
Cuối cùng còn đem toàn bộ đô đạc thuộc vê Văn Lê chất đống vào trong góc.
Tô Bối cúi đâu, ngón tay vuốt ve dấu hôn trên xương quai xanh, mắt nhìn động tác tuyên bố chủ quyên của Văn Quốc Đống, khẽ thở dài.
Không hổ tà ba con ruột...
Từ biểu hiện của Văn Quốc Đống sáng nay, hắn dung túng cho cô nhưng trong £òng cũng có sự đê phòng...
Mặc dù không phải thật tòng “yêu thương”, nhưng sự khác biệt tớn duy nhất giữa Văn Quốc Đống và Văn Lê, chính fà người trước có thể thỏa mãn thân thể cô, đồng thời cũng có thể thỏa mãn tâm tý cô.
Mặc kệ những “cưng chiêu” kia mang theo bao nhiêu phân thật, bao nhiêu phân giả, cô không chịu thiệt tà đủ
v^*
TỒI.
Nghĩ đến £ần kinh nguyệt bất thình tình £ần này, tông mày Tô Bối trâm xuống.
Trước khi xuống tâu, Tô Bối nghĩ đến tời tối hôm qua của Văn Quốc Đống, cố ý sắp xếp tại nhu yếu phẩm hàng ngày.
*
Văn Quốc Đống đang nấu cháo trong bếp, thắt tưng bỗng dưng bị siết chặt, nhíu mày: “Đừng tầm bậy...nóng quá...”
`
“Ư...” Hai tay Tô Bối nắm chặt eo Văn Quốc Đống: “Trên người ba thơm quá... thơm như trên người con
”»
dâu...
Nói xong, đôi tay tân theo bụng dưới của người đàn ông một đường chậm rãi đi xuống: “Ba nói... Nếu chúng ta đi ra ngoài như thế này, tiệu những người không biết có nghĩ rằng chúng ta tà hai vợ chông hay không nha!?”
Nghe câu này, Văn Quốc Đống tiếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người ở trên tấm thủy tỉnh, trâm giọng nói: “Ba là ba chồng con...”
Tô Bối nhớ tới những người cố ý tách Nghiêm Cẩn ra vào tối hôm qua, bàn tay nhỏ bé câm côn thịt của hắn nhéo nhéo, cảm nhận được đồ vật vốn đang mềm xuống, chậm rãi cứng tên ở trong tay: “Người ta tại không biết... Lỡ đâu người ta cảm thấy chúng ta tà chồng già vợ trẻ thì sao?!”