Tô Bối cúi đâu, bụng dưới mơ hồ đau nhức.

Hẳn tà tân trước Văn Uyển đẩy cô xuống nước bị cảm fạnh, sau đó tại phát sốt.

Còn vê thuốc tránh thai... Cô hoàn toàn không uống.

Văn Quốc Đống thấy sắc mặt của Tô Bối trắng bệch, hai tay ôm bụng, đơn giản rửa sạch phân thân dưới rôi đi ra ngoài.

"Ba đi ra ngoài một chuyến, con nghỉ ngơi trước..."

“Vâng... Biết rô...”

Tô Bối râu rĩ không vui cúi đầu đáp.

Chờ sau khi Văn Quốc Đống rời đi, nhìn bóng ưng người rời đi, trong tòng không có mùi vị, mất đi vài cơ hội phía trước...

Với tính tình của Văn Quốc Đống, muốn hắn không tàm biện pháp cùng cô xằng bậy... Sợ tà có chút khó khăn.

Lân này dì cả của Tô Bối khí thế hung mãnh, tay chân lạnh lẽo, bụng dưới thỉnh thoảng lại đau nhói.

Nửa đêm.

Lúc Tô Bối đang mơ mơ màng màng, thân thể lạnh lẽo đột nhiên được người ôm vào trong ngực.

Văn Quốc Đống vuốt ve nửa người trên trơn bóng của Tô Bối, nhíu mày: “Sao không mặc áo ngủ?”

y

Tô Bối gắt gao ôm Văn Quốc Đống, tủi thân ngọ nguậy ở trong lòng người, nhẹ giọng nói: "Ô... Ba... Lạnh...

Không muốn xuống giường..."

Bàn tay to nóng bỏng của Văn Quốc Đống phủ lên bụng Tô Bối, quả thật lạnh lẽo: “Con buông tay trước đi, ba sẽ đi tìm quân áo cho con..."

Nghe hắn nói vậy, Tô Bối dùng hai tay ôm người càng chặt hơn: “Không cân... Con muốn ba ôm..."

Nói xong, bàn tay mang theo hơi lạnh xốc áo ngủ trên người Văn Quốc Đống lên rồi đi vào, kiên quyết dính người không buông lỏng..

Trên người Văn Quốc Đống chợt lạnh, tay Tô Bối đã chui vào trong áo ngủ: “Ba không đi... Mặc quân áo vào mới có thể dán miếng giữ nhiệt..."

“Ư... Con không muốn... Con muốn ba lấy tay che...”

Tô Bối làm nũng khiến Văn Quốc Đống khuyên thế nào cũng vô dụng.

Văn Quốc Đống không còn cách nào khác, đành phải cởi áo ngủ trên người mình ra bọc ở trên người Tô Bối, sở sở chén canh nóng vừa nấu xong lúc nãy: “Vừa nấu canh, uống xong lại ngủ..."

Tô Bối ở trong lòng người cọ cọ: “Ba ơi...”

Văn Quốc Đống nhéo mi tâm: “Tô Bối...”

“Ô... Ba... Đau...”

Nghe cô rên rỉ, Văn Quốc Đống uống một ngụm canh nóng, cúi người hôn Tô Bối.

“Ưm »

Tô Bối bất ngở không kịp đê phòng bị hôn xuống, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, dòng nước nóng bỏng trong huyệt hoa dưới thân vọt ra từng đợt.

Văn Quốc Đống vốn chỉ muốn đút canh ấm, kết quả sau khi hôn lại có chút luyến tiếc buông người ra, bèn dứt khoát hạ quyết tâm trực tiếp đè lên người Tô Bối.

“Ưm... Ba...”

Tô Bối ngủ mơ mơ màng màng, bị Văn Quốc Đống hôn sâu trong nháy mắt tỉnh táo không ít: “Ưm..."

Bàn tay to của Văn Quốc Đống tàn phá trên bộ ngực trắng nõn của Tô Bối, Tô Bối nhất thời ưỡn ngực đưa cho người đàn ông: “Ba... ba tiếm fiếm... trướng khó chịu...”

Nghe cô nói, Văn Quốc Đống một đường ngậm mún vú dựng tên: “Vú nhỏ cứng như vậy, Văn Lê đã liếm chưa?”

Hai chân Tô Bối tại nhẹ nhàng cọ xát trên người Văn Quốc Đống, nghe người ta nói một câu như vậy, ánh mắt giật giật: “Ba... A Lê... Anh ấy tà chông con... Ưm~"

Z

Văn Quốc Đống dùng răng cắn cắn trái anh đào yếu ớt: “Chông của con trong nửa năm tới không thể thao

1"

con...

Nghe vậy, Tô Bối nhướng mày, hai tay ôm chặt Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói: "Tiểu tao hóa chỉ muốn cho ba thao...”

“Tạo hóa!”

Văn Quốc Đống mắng nhẹ một tiếng, côn thịt cứng rắn chống đỡ ở giữa đùi Tô Bối cọ cọ: “Dùng chân kẹpcho ba ra..."

 Hai chân Tô Bối kẹp côn thịt, Văn Quốc Đống hung hăng hôn Tô Bối, nhanh chóng di chuyển thân dưới của

‹hãn.

"Ưm... đau quá..."

Văn Quốc Đống oán hận cắn răng, chân Tô Bối với tiểu huyệt không giống nhau, tiểu huyệt chịu thao được, còn hai chân nhỏ nhắn mảnh khảnh này nếu hắn tỡ dùng sức quá mạnh sẽ thao hỏng chân mất.

Vốn tà cái nũng nịu yếu ớt tiểu bánh bao, tỡ may dùng sức quá mạnh thao hỏng thì không được.

Cả đêm Văn Quốc Đống cũng không ngủ được, thân thể và tâm £ý đề bị tra tấn hai đâu, thứ dưới thân kia, Tô Bối thường xuyên cọ tới cọ tui căn bản tà không mêm xuống.

Ngược tại Tô Bối ôm chặt Văn Quốc Đống tầm fò sưởi hình người, cả đêm ngủ rất say.

Tô Bối ngủ thẳng đến hừng đông, vừa mở mắt đã thấy mặt Văn Quốc Đống xanh đen không ít.

Đang chuẩn bị xích đến trước mặt người ta nhìn kỹ hơn, thân thể đã bị Văn Quốc Đống đè tại.

“Sáng sớm... Đừng tộn xộn.”

Lúc này Tô Bối mới hiểu ra, giữa hai chân còn có một vật cứng: "...”

“Ba... Ba... Cứng rấn cả đêm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện