Văn Quốc Đống bất thình tình tức giận, không chỉ khiến cho Văn Lê bị rống đến giật mình, mà ngay cả Tô Bối cũng run tên theo.
Tô Bối ý thức được Văn Quốc Đống thật svự tức giận, đẩy đẩy trên người Văn Lê: “Có thể mẹ thật sự có việc... Anh mau ổi xem...”
Văn Lê dài cả mặt, từ trên người Tô Bối bò xuống.
Tô Bối kéo chăn đắpn tên người, trấn an vỗ vỗ tưng Văn Lê: “Ngoan... Đừng nóng giận... Mẹ quan trọng nhất...”
“Bối Nhi! Do tính tình của em quá mêm yếu... Làm cho bà ấy cũng không biếtu em tốt... Mẹ biết rõ hôm nay là sinh nhật em, vậy mà hơn nửa đêm tại âm ï kiếm chuyện nữa, có thấy phiên hay không?!”
Nghe anh nói vậy, Tô Bối không ngừng thay Văn Lê thuận khí: “Ông xã... Dù sao mẹ cũng đã tớn tuổi... Ba với anh tại không ở bên cạnh, trong tòng bà khẳng định không có cảm giác an toàn...”
“Lớn tuổi? Anh nhìn mẹ fà bị mãn kinh trước thời hạn thì có! Mỗi ngày thân kinh vui buồn thất thường nhìn cái này không vừa mắt, nhìn cái kia không hài fòng...”
Tô Bối nhìn xem vẻ mặt không kiên nhẫn Văn Lê, đưa tay sờ sờ côn thịt đang cứng fên của người đàn ông, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cũng có thể £à mẹ ở nhà cũ đợi chán, ba tại không ở bên người... Liên dễ dàng suy nghĩ nhiêu...”
“Bà ấy dễ dàng suy nghĩ nhiều thì tiên quan gì đến anh? Anh cũng không phải ba?! Ba đối với bà ấy cũng mặc kệ không hỏi! Chỉ biết giày vò anh!”
Văn Lê hất tay Tô Bối ra, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.
Tô Bối nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Văn Lê, nắm chặt chăn, nằm trở lại giường.
Văn gia a... Rõ ràng cái gì cô cũng chưa làm...
Lâm Quyên tự mình đẩy con trai và chông ra... Cô lại tiếp tục lăn qua lăn lại...
Chậc... Không biết còn phải ở nhà cũ bao lâu nữa...
Văn Quốc Đống đứng ở cửa, cố nén dục vọng đạp cửa, mãi tới thời điểm dưới đáy lòng tức giận đến cực hạn.
Văn Lê mới đen mặt, vẻ mặt nghẹn ngào mở cửa: “Ba! Ba không thể đi thăm mẹ sao?! Bà ấy ở nhà cũ sắp bị thân kinh rôi!”
Văn Quốc Đống nhìn sau lưng Văn Lê trống rỗng, trên mặt lạnh lùng hơn một phân: “Ba đến nhà cũ cùng bà ấy, con tới làm việc cho ba?”
Nhắc tới công việc, Văn Lê nghẹn họng, tức giận đóng cửa lại.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê tâm khí không phục: “Anh gây ra cục diện rối rắm đêu là ba anh giúp anh lau mông! Để anh ở nhà cũ nửa năm ủy khuất anh rồi!? Có năng lực sao không tự mình đi giải quyết đi?” kì
Chân Văn Lê dừng lại, vẻ mặt mang theo vẻ khó xử: “Ba, ba đã nói sẽ không nhắc đến chuyện này ở nhà...”
“Không muốn ba nhắc tới những chuyện này, nửa năm này cũng đừng đến đây để chướng mất lão tử... Lo thành thật đợi ở nhà cũ!”
Văn Quốc Đống bỏ lại một câu như vậy, không thèm liếc Văn Lê một cái, xoay người đi vào thư phòng.
Hai mắt Văn Lê đỏ tươi đứng tại chỗ, cố nén giận rôi bước nhanh xuống £âu.
Tô Bối nằm trên giường nghe tiếng xe Văn Lê rời đi, trong £òng yên tặng đếm.
Quả nhiên, không đợi đếm tới năm mươi.
Chỗ khóa cửa tiên truyên đến một tiếng động nhỏ vụn.
Tô Bối nghiêng người đưa tưng vê phía cửa, chỉ chốc fát sau trên người đã nặng nê, thân hình rấn chắc của người đàn ông tiên đè xuống.
Văn Quốc Đống trâm mặt, bàn tay thô ráp mang theo chút tức giận trực tiếp đưa vào giữa hai chân Tô Bối.
“Văn Lê đã từng vào chưa?!”
Tiểu huyệt của Tô Bối bị ngón tay cắm vào mãnh fiệt, khó chịu vặn vẹo thân thể: “Không... không có...”
Sắc mặt Văn Quốc Đống fúc này mới dịu đi vài phân, tạnh tùng nhìn Tô Bối: “Coi tời ba như gió thoảng bên tai?”
“Ba... Văn Lê anh ấy... A...”
Tô Bối còn chưa nói xong, áo ngủ trên người đã bị Văn Quốc Đống kéo xuống, hai chân bị người gác ở trên vai: “Ba... nhẹ... a...”
Thịt côn cứng rắn của Văn Quốc Đống vừa đến miệng huyệt hoa, đang muốn trừng phạt thật nặng, trong huyệt hoa đột nhiên tuôn ra một dòng nước ấm, xối tên phân đâu nấm.
Tô Bối đỏ mặt, nhìn dì cả đột nhiên ghé thăm, đáy mất hiện tên một tia nhụt chí.
“Con...”
`
Văn Quốc Đống nhìn cự côn bị nhuộm đỏ, nghiễn răng nghiến tợi nhìn người phụ nữ đang ngây người: “Tô
Bối...”
Tô Bối đứng dậy vội vàng tấy băng vệ sinh chạy vào nhà vệ sinh, sau đó Văn Quốc Đống cũng đi tới rửa sạch không rên một tiếng nhìn người.
“Trước kia kinh nguyệt đêu rất đúng giờ... Lân này... có tẽ £à do £ân trước uống thuốc tránh thai khẩn
”»
cấp...
Nghe vậy, tông mày Văn Quốc Đống nhíu chặt: “Là vấn đê của ba...”