Chương 327: Sao Đột Nhiên Lâm Quyên Lại Tự Sát?
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày: “Cậu có thể có được hôm nay tà kết quả tự cậu nỗ tực tạo ra, tôi không định £y hôn.”
Cô sợ nếu £ại ty hôn, kết hôn £ân ba trái tim của cha mẹ sẽ không chịu nổi.
Khi Văn Quốc Đống tới đây, đúng túc nghe thấy một câu như vậy, biểu cảm âm u: “Bạn học Diệp...”
“Cục trưởng Văn...”
Hai người nhìn thẳng nhau, vẫn tà Tô Bối kéo Văn Quốc Đống ra.
Sau khi trở vê phòng, Văn Quốc Đống cười mà như không cười nhìn Tô Bối: “Đây tà hiểu tâm mà em nói ư... Kết quả người ta còn quyết tâm đợi em £y hôn.”
Nghe thấy thế, Tô Bối kéo Văn Quốc Đống ngã fên giường, hôn nhẹ tên môi hắn:
“Nếu bàn về người ái mộ, người ái mộ Cục trưởng Văn còn nhiêu hơn em, huống hồ nói từ góc độ tâm tý của Diệp Quân, anh ta cũng không phải thích em, anh ta thích chỉ tà ký ức của anh ta.”
Anh ta yêu chỉ tà “Tô Bối” trong trí nhớ của anh ta, mà không phải “Tô Bối” hiện giờ.
“Ö... Bây giờ biết ông xã của mình tốt rôi à? Anh chỉ thích Tô Bối vừa hư hỏng vừa lắng lơ...”
Tô Bối nằm trên ngực Văn Quốc Đống, há miệng cắn ngực hắn một cái: “Lão lưu manh...”
“Vậy bây giờ lão lưu manh phải lưu manh cho em xem!”
Sau khi nói xong, hắn xoay người đè Tô Bối xuống giường, cúi người hôn lên.
Quân áo trên người hai người rơi xuống đất, trong phòng dân ấm lên.
Di động của Văn Quốc Đống ở đầu giường vang lên, Văn Quốc Đống nhìn cơ thể lõa lô của Tô Bối, liếc mắt nhìn di động:
“Em nghe máy?”
Tô Bối đang động tình, cả người mêm nhữn lắc đâu, nhẹ nhàng nói: “Tắt máy...”
“Được.”
Văn Quốc Đống còn chưa nói xong, di động của Tô Bối cũng vang lên.
“..”” Văn Quốc Đống nghiến răng: “Tắt máy!”
“Ưm... Anh nghe xem, có phải có việc gấp hay không?”
Nghe thấy thế, lúc này Văn Quốc Đống mới không tình nguyện đứng dậy, cự côn dưới người lắc qua lắc lại trước mất Tô Bối.
Tô Bối vươn tay không ngừng tuốt cự côn đang lắc lư: “Ưm... Cậu nhỏ của ông xã thật uy vũ...”
Văn Quốc Đống đưa di động cho Tô Bối, liếc thấy màn hình, lông mày hắn nhíu chặt.
[Viện điêu dưỡng Thanh Sơn.]
Tô Bối nhìn màn hình, trực tiếp mở loa.
“Văn phu nhân, vừa rôi Lâm Quyên nhảy lâu, hiện giờ vẫn đang ở bệnh viện cấp cứu...”
Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Bối thay đổi: “Nhảy lâu? Sao lại thế này?”
“Chúng tôi cũng không biết, y tá nói hình như bà ta nhìn thấy tin tức gì đó xong, thì bất đâu không bình thường... Buổi tối nhân lúc người ta không chú ý thì nhảy từ cửa sổ.
“Ngày mai tôi đi qua nhìn xem.”
“À... Được... Văn phu nhân, chuyện này thật sự không phải tỗi của bệnh viện chúng tôi, ai cũng không biết
tại sao bà ta đột nhiên...”
“Tôi đã biết, ngày mai tôi qua đó tại nói.”
Tô Bối cúp điện thoại, buồn bực nhìn Văn Quốc Đống: “Sao Lâm Quyên đột nhiên tự sát?”
Mấy tháng nay Lâm Quyên vẫn tuôn thành thật ở trong bệnh viện, không quậy ra chuyện xấu gì, trái tại Văn
Tuyết bị hủy dung thì không ngừng âm ï.
Văn Quốc Đống nhìn di động, trực tiếp tắt máy: “Toàn bộ đàn ông của Lâm gia đã chết.”
“Hả?” Phản ứng của Tô Bối chậm mất một nhịp: “Anh nói cái gì?” ã hơn nửa năm, vào thời điểm này trong năm đêu có một đám người tế trời, vừa vặn người đợt này... Có người Lâm gia.”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống như thường, trong giọng nói không nghe ra được vui buồn: “Có khả năng Lâm
Quyên thấy được tin tức này...”
Vẻ mặt Tô Bối căng thẳng, đột nhiên nhớ tới Văn Lê: “Vậy anh ta...”
“Nó tà con trai anh, tuy không chết được, nhưng không thể sống như người bình thường...”