Chương 328: Em Khiến Vị Cục Trưởng Văn Này, Rất Không Có Cảm Giác An Toàn...
Sau khi rời khỏi khu du tịch kia, Tô Bối vẫn tuôn vùi đâu vào công việc, gân như bận đến mức quên mất Lâm Quyên.
Mãi đến khi người của viện điêu dưỡng Thanh Sơn gọi điện tới, nói Lâm Quyên đã tỉnh muốn gặp cô.
Mấy tháng không gặp, Lâm Quyên nằm trên giường bệnh nhìn già đi không ít, tinh thân uể oải, nằm fiệt trên giường hơi thở đêu yếu đi, hoàn toàn không còn biểu cảm như hung thân ác sát khi Tô Bối đến thăm fân trước.
Người phụ trách của bệnh viện nơm nớp £o sợ theo sau Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Chân của bà ấy... Có khả năng nửa đời sau đêu ngôi xe tăn...”
Nghe thấy thế, Tô Bối đặt hoa bách hợp ở đâu giường của Lâm Quyên, nhìn người phụ nữ trên giường:
“Đang yên đang tành, đòi tự sát cái gì?”
Lâm Quyên kiêu ngạo hơn nửa đời người, nửa đời trước dựa vào gia cảnh của Lâm gia, nửa đời sau dựa vào Văn Quốc Đống.
Người phụ nữ diễu võ dương oai cả đời, sao chịu được kết cục bán thân bất toại như hiện giờ.
Tô Bối cho rằng Lâm Quyên gọi cô tới, tà vì phát tiết oán hận trong fòng.
Ai ngờ Lâm Quyên mới thấy Tô Bối tới gân, nắm tãy cánh tay Tô Bối, bàn tay khô gây vô tực nấm chặt tấy tay cô, trong giọng nói có chút khẩn câu:
“Tha cho Văn Lê... Câu xin cô...”
“Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái... Ngàn sai vạn sai, mọi chuyện trong quá khứ đêu là lỗi của mình tôi, A Lê chưa từng làm chuyện có lỗi với cô...”
“ A Lê là đứa bé tốt... Thằng bé chỉ là... Thằng bé chỉ là...”
Khi nói tới đây, giọng nói của Lâm Quyên nghẹn ngào hơn, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tô Bối không buông.
“Là tôi hại thằng bé... Từ nhỏ tới lớn thằng bé không có cha... Con cháu Văn gia vì tôi mà không thân với nó, tất cả đêu chán ghét nó... Những việc này nó biết, nó đêu biết...”
“Tô Bối... Cô biết nó là đứa bé tốt... Nó chỉ nhất thời đi nhâm đường, cô cho nó cơ hội, nó sẽ sửa... Sẽ SỬa...
Tô Bối không nhìn Lâm Quyên, nghiêng đầu sang một bên.
Lâm Quyên không ngừng nói với Tô Bối khi còn nhỏ Văn Lê ngoan cỡ nào, thời niên thiếu ưu tú ra sao.
Tô Bối kéo tay Lâm Quyên ra, nhỏ giọng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội... Là anh ta không quý trọng.”
Khi Văn Quốc Đống “xảy ra tai nạn hôn mê”, cô đã cho Văn Lê cơ hội, nhưng kết quả là Văn Lê lại chọn thương tổn Văn Ngọc.
“Không... Tô Bối... Không phải... A Lê, A Lê chỉ bị lừa...”
Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng khóc của Lâm Quyên, Tô Bối chỉ cảm thấy trong phòng có chút áp lực.
“Đừng suy nghĩ nhiêu... An tâm ở đây đi... Một thời gian nữa tôi sẽ tới thăm bà.”
Sau khi nói xong, Tô Bối muốn đi.
“Văn phu nhân.”
Nghe thấy thế Tô Bối dừng bước lại, giọng nói hữu khí vô lực của Lâm Quyên truyên từ phía sau tới.
“Văn phu nhân... Tôi biết hiện giờ cô nói một không hai ở Văn gia, tôi cũng biết Văn Quốc Đống thật sự để cô ở trong lòng, coi như là tôi câu xin cô... Nể mặt tình cảm vợ chồng hai năm, nể mặt tình cảm cha con hơn hai mươi năm của Văn Lê và ông ấy, cho nó một con đường sống... Để nó ra nước ngoài cũng được...”
Tô Bối không nghe Lâm Quyên nói hết, bước nhanh ra cửa.
Mãi cho đến khi lên xe, mới quay đâu nhìn viện điêu dưỡng Thanh Sơn, cười khổ một tiếng.
Lâm Quyên ngu xuẩn sao? Có lẽ là dại dột...
Nhưng làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, đối với Văn Lê, bà ta là thật lòng thật tình yêu thương, đối với cô,
Lâm Quyên hận, hận đến mức khi bà ta câu xin thay Văn Lê.
Đêu không quên nhấc nhở cô, người đàn ông hiện giờ của Tô Bối cô là cha của chông cũ, là Tô Bối cô không biết xấu hổ một nữ hâu hai chồng.
Sau khi từ viện điêu dưỡng trở vê, cảm xúc của Tô Bối không cao.
Sau khi biết Tô Bối đi đâu, Văn Quốc Đống đưa Văn Ngọc cho bảo mẫu.
“Bà ta lại nói mấy lời khó nghe sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối lắc đâu: “Không có.”
Cô biết từ trước tới nay Văn Quốc Đống không muốn nhấc quá nhiêu vê Văn Lê trước mặt cô, mỗi lân nhắc tới Văn Lê, Văn Quốc Đống đêu lựa chọn bỏ qua đề tài này.
Lúc trước khi biết người của Lâm gia đêu đã chết, thậm chí Lâm Quyên tự sát, cảm xúc của cô không có dao động tớn.
Mà hiện giờ...
“Ông xã...” Tô Bối gọi một tiếng, £ại có chút do dự.
"Hả?"
Chỉ trong nháy mắt, Tô Bối thật sự muốn tàm như tời Lâm Quyên nói, bảo Văn Quốc Đống đưa Văn Lê ra nước ngoài.
Sau khi bình tĩnh £ại, cô cũng biết với trạng thái hiện giờ của Văn Lê, có khả năng không tâu sau sẽ tà kết cục phơi thây đâu đường.
“Không có gì.”
“Bối Nhị...”
Văn Quốc Đống tiến fên ôm £ấy Tô Bối từ phía sau, cầm để trên vai cô: “Em có tâm sự...”
Tô Bối xoay người hôn sườn mặt của Văn Quốc Đống: “Em đang tính khi nào mang thai đứa thứ hai...”
Hổ dữ không ăn thịt con, cô tin Văn Quốc Đống.
“Chọn ngày chi bằng tựa ngày... Nếu không, thì chọn đêm nay đi?”
“Ừm... Không được...”
“Được...”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt Văn Ngọc đã tròn một tuổi.
Sau khi Lâm Quyên trở về viện điêu dưỡng Văn Quốc Đống trang trí Văn gia tại tân nữa, xóa sạch dấu vết của Lâm Quyên và Văn Lê từ trong ra ngoài.
Văn Ngọc một tuổi, Tô Bối đón cha mẹ ở nông thôn tên, Văn Uyển cũng chuyển từ nhà cũ Văn gia vào Văn gia, ngay cả Diệp Liệt Thanh cũng đi theo ở cùng.
Mỗi ngày ăn cơm bố Tô mẹ Tô nhìn hai người trước mặt, tâm trạng có chút phức tạp.
“Mẹ... Mẹ...”
Đứa trẻ mập mạp ngôi trên ghế dành cho trẻ em, vươn tay vê phía Tô Bối: “Mẹ... Ôm một cái...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống trừng Văn Ngọc một cái: “Mẹ không ôm... Con tà con trai nhỏ, ngoan ngoãn ngôi yên đi.”
“Mẹ... Mẹ...”
HÀ A2
Đến bây giờ Văn Ngọc vẫn tuôn không gọi ba, cho dù tàm gì đêu chỉ gọi “mẹ”, “mẹ”.
Chuyện này khiến Văn Quốc Đống ghen tị, rõ ràng từ nhỏ tới tớn Tô Bối ít khi ôm cậu bé, trái tại mỗi ngày hắn tan tàm trở về, buổi sáng rời giường đêu dẫn theo Văn Ngọc tản bộ.
Nhưng mà Văn Ngọc tuôn không chịu gọi “ba”.
Tiệc sinh nhật một tuổi của Văn Ngọc không tàm ở nhà cũ, mà tàm ở Văn gia.
Bạn tốt của Văn Quốc Đống trên công việc, trong cuộc sống, quan hệ cá nhân đêu tới.
Bên Tô Bối ngoại trừ bố mẹ, còn mời mấy người bạn đại học và đông nghiệp ở công ty tuật.
Nhưng không biết Văn Quốc Đống xuất phát từ mục đích gì, vậy mà mời cả Diệp Quân tới.
Diệp Quân vừa nhét bao fì xì vào trong £òng Văn Ngọc, vừa nói với Tô Bối: “Đứa bé rất khỏe mạnh, có nhận cha nuôi không?”
Văn Quốc Đống đang nói chuyện với người ta cách đó không xa, nghe thấy thế ý cười trên mặt cứng đở:
“Xin tỗi không tiếp được.”
Văn Uyển ở cách đó không xa nghe Diệp Quân nói, dùng khuỷu tay thúc Diệp Liệt Thanh: “Mấy anh em của bác cả em đêu fà cha nuôi của Tiểu Ngọc, vậy còn chú?”
Diệp Liệt Thanh tiếc mắt nhìn Văn Uyển một cái: “Vì sao em nghĩ tôi không phải?”
“Vậy thì tương £ai Tiểu Ngọc nên gọi em fà gì? Mẹ nuôi? Cô?”
Vấn đề này không chỉ Diệp Liệt Thanh không biết trả tời như thế nào, ngay cả Văn Quốc Đống cũng không biết nên trả Pởi ra sao.
Văn Quốc Đống đi tới bên cạnh Tô Bối, Văn Ngọc câm bao f£ì xì không ngừng cười ha ha với Diệp Quân:
“Cha nuôi của Tiểu Ngọc hơi nhiêu, có khả năng Diệp tiên sinh không có cửa.”
Tô Bối trừng Văn Quốc Đống, hắn tập tức ôm Văn Ngọc: “Anh dẫn Văn Ngọc ổi gặp mọi người.”
Diệp Quân nhìn Văn Quốc Đống rời đi, ý cười trên mặt đậm hơn: “Em khiến vị Cục trưởng Văn này, cảm thấy không có cảm giác an toàn.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn theo tâm mắt của Diệp Quân, cụp mất xuống.
“Nhìn ra được, ông ta rất để ý em.”